Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 621: Đó Không Phải Là Chu Du

Hàn Nha rõ ràng cảm nhận được, Thất Lang nghịch ngợm gây sự, thích chơi đùa; Ngũ Lang tính cách trầm ổn, phi thường khắc khổ; Tứ Lang thực kiêu ngạo, có điểm tự luyến; Tam Lang phong độ trí thức và kiệm lời, Đại Lang thì có chút chứng lo lắng sốt ruột của người trung niên….
Chà, số không đúng lắm, giống như rơi mất người nào rồi?
Quên đi, không quan trọng…
Hơn mười phút qua đi, Hàn Nha kinh ngạc phát hiện, cách mở đầu câu chuyện của “Dương Gia Tướng” không hề giống như hắn tưởng tượng.
Hắn vốn dĩ nghĩ đây là một câu chuyện lịch sử diễn nghĩa chính thống, phần nhạc dạo chỉnh thể sẽ vô cùng nghiêm túc và nặng nề.
Nhưng trên thực tế, tiết tấu câu chuyện rất nhanh, không khí nhẹ nhàng vui sướng.
Hàn Nha hiểu, đây là muốn “Xé nát những thứ tốt đẹp cho người ta xem”, để đến khi toàn bộ Dương gia bị tiêu diệt thì mới khiến khán giả càng khó chịu.
Nhưng điện ảnh không giống với truyền hình, phim truyền hình rất dài, đôi khi khiến người xem có cảm tình với nhân vật trong phim. Do đó, bọn họ khó có thể tiếp thu được kết cục bi kịch.
Phim điện ảnh thì hoàn toàn trái ngược, bi kịch chính là điểm đáng nhớ và có thể gây được tiếng vang mạnh mẽ trong lòng khán giả.
Hơn nữa, khán giả đã quen thuộc với câu chuyện "Dương Gia Tướng”, cho nên bọn họ đều đã có sẵn tâm lý mong đợi vào cái kết cuối cùng và không cảm thấy khó tiếp thu.
Mọi người tới rạp xem phim là để cảm thụ lễ rửa tội đây cảm giác bi tráng này.
Lúc này, phim điện ảnh vẫn đang tiếp tục.
Hoàng đế quyết ý chinh phạt quân Liêu, phong thái sư đương triều Phan Nhân Mỹ làm tống soái.
Ông ta làm bộ làm tịch mà dựng lôi đài, chiêu mộ thống soái cho quân tiên phong, nhưng thực chất là bí mật để nhi tử Phan Báo của mình có thể bộc lộ tài năng.
Dương Kế Nghiệp liên tục dặn dò đám nhi tử, để bọn hắn ngàn vạn không được tranh ấn soái với Phan Báo, mà những người thì thôi, chỉ riêng loại tính tình như Dương Thất Lang thì sao có thể nghe lời?
Phụ thân chân trước mới vừa đi thì sau lưng hắn liền trèo tường chạy ra ngoài, muốn đi xem náo nhiệt ở lôi đài đoạt ấn soái.
Lúc này, nhạc nền vừa thoải mái vừa dễ chịu đã dừng lại, tuy nhiên tông màu của hình ảnh vẫn tương đối tươi sáng.
Dương Thất Lang đứng dưới lôi đài, nhìn Phan Báo “Đại triển thần uy” ở trên đài, tam quyền lưỡng cước liên giải quyết hết thảy đám tôm cá.
“Tại vì cha không cho ta lên lôi đài,” Hắn đứng trong đám người, nhảy chân lên, chỉ vào mũi Phan Báo, giận dữ nói: “Xem gia gia ta có đánh chết ngươi không!”
Lúc này, màn ảnh đã chiếu rõ mặt Phan Báo trên đài, khán giả trong rạp phim lập tức bật cười.
“Ai u mẹ ơi, Phan Báo lại do Đường Dật diễn! Đạo diễn đúng là quỷ mà!”
“Ha ha ha ha ha cười chết ta, lát nữa Hứa Trăn không phải sẽ đánh chết Đường Dật sao!”
“Đôi này rất được nha, a không được, thật sự chờ có người cắt nối biên tập một đoạn này!”
Những người xung quanh nghe được trận nghị luận này thì không rõ nguyên do mà hỏi: “Đường Dật thì làm sao? Hắn và Hứa Trăn có ân oán gì sao?”
“Thật ra không có ân oán gì…” Người bạn bên cạnh giải thích, “Nhưng mà, cậu chưa xem “Tam Quốc” sao?”
“Đây là Tôn Sách với Chu Du nha!”
Hàn Nha đương nhiên đã xem “Tam Quốc”.
Ăn ngay nói thật, kỹ năng diễn xuất năm đó trong “Tam Quốc” của Hứa Trăn còn chưa thể nói là thành thục. Quá trình đắp nặn hình tượng nhân vật có chút bị đơ, nhưng điều đó không gây trở ngại cho việc hắn đưa vai diễn Chu Du trở thành kinh điển.
Đặc biệt là một trong số những đoạn ngắn, ví dụ như khi Tôn Sách qua đời, loại ẩn nhẫn bi thống đả động nhân tâm đã khắc sâu vào ký ức của mọi người.
Nhưng mà lúc này, Hàn Nha nhìn Dương Thất Lang cùng Phan Báo đang đứng chung khung hình, nghe khán giả xung quanh hi hi ha ha bàn tán, còn hắn thì không thấy chút cảm giác gì.
Chu Du cùng Dương Thất Lang, chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không phải một người!
Chu Du là lãnh ngạo, nho nhã, khiến người kính sợ.
Mà Dương Thất Lang lại là thiếu niên anh hùng, kiêu ngạo khó thuần, trong ánh mắt tràn ngập khí phách hăng hái, không sợ trời, không sợ đất.
Rõ ràng mặt vẫn là gương mặt kia, nhưng khí chất của Hứa Trăn ở trong hao bộ phim lại khác như trời với đất.
Hàn Nha nhìn Dương Thất Lang trong “Dương Gia Tướng”, căn bản không thể liên tưởng đến Chu Du, chứ đừng nói đến việc xem họ là cùng một người.
Ngược lại, Đường Dật không giống như vậy.
Nhân vật “Phan Báo” này chỉ là một vai áo rồng, cho nên có lẽ Đường Dật cũng có tâm tư đi căn nhắc đến vấn đề này.
Y đứng ở trên lôi đài, mãnh mẽ hạ gục đám đối thủ, sau đó đắc ý mà huy quyền hò hét, kiêu ngạo ương ngạnh, nhìn như thế nào cũng mơ hồ thấy chút bóng dáng của “Tiểu bá vương” Tôn Sách.
Thậm chí còn có vài phần bóng dáng đưa tay hoa điểm huyệt….
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hàn Nha nhịn không được mà giật giật, suýt nữa cười lên tiếng.
Tuy nhiên vào đúng lúc này, trên màn ảnh xuất hiện một thay đổi lớn.
Một vị khách tỉ thí còn mới chiếm thế thượng phong, khiến cho Phan Báo ăn không ít đắng, nhưng đột nhiên, tình thế liền bất ngờ thay đổi.
Người này ôm lấy sườn trái, giống như phát bệnh cũ nào đó, mà Phan Báo lại nhân cơ hội này, hung hăng đánh mạnh vào ngực của đối phương, trực tiếp đánh hắn văng xuống lôi đài.
“A nha……”
Mọi người vây xem bên dưới liền hô lên một trận, theo bản năng mà trốn tranh sang một bên, người kia bị ngã xuống đất, thân thể run rẩy vài cái, liền không nhúc nhích.
Cách đó không xa, Dương Thất Lang đang quan sát trận đấu liền vội vàng chen ra khỏi đám người, cúi người xuống kiểm tra, xem xét tình huống của người kia.
Nhưng vừa duỗi tay tìm tòi thì mới phát hiện hơi thở, mạch đập đã đứt, đối phương chết ngay tại chỗ.
“Mẹ kiếp…”
Dương Thất Lang rũ đầu, nắm chặt tay, khớp xương vì dùng sức quá mức mà kêu rộp rộp.
“Phan Báo……”
Một lúc lâu, hắn đứng dậy, gắt gao mà nhìn chằm chằm Phan Báo, giận dữ nói: “Dùng ám khí đả thương, lại còn dám lấy mạng người!”
“Không biết xấu hổ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận