Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 197: Không Quen Biết

Dù có một số lợi thế hơn những người khác về kinh nghiệm đóng phim nhưng Hứa Trăn lại có phần thiếu tự tin khi chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật.
Cuộc thi vòng thứ hai này không phải là cuộc thi tuyển phim điện ảnh và phim truyền hình, nội dung bao gồm nhiều khía cạnh khác nhau như âm thanh, sân khấu, đường nét, nội dung…
Đặc biệt chú trọng việc kiểm tra các kỹ năng cơ bản.
Nhiều thí sinh đã bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật từ nửa cuối học kỳ hai của trường trung học, hoặc thậm chí sớm hơn, mà Hứa Trăn thực sự chỉ dành hơn hai tháng để chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng này.
Dù đã làm mọi cách trong khoảng thời gian có thể kiểm soát được nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút chột dạ.
“A, Hứa Trăn? Cậu cũng ở đây sao?”
Hứa Trăn đang đứng bên cửa sổ trên hành lang và tập trung vào nội dung của kỳ thi tiếp theo, thì đột nhiên có người vỗ vào phía sau lưng hắn.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau là một nam sinh lạ mặt.
Người này có vóc dáng cao, lông mày rậm và mắt một mí, không tính là quá đẹp trai nhưng lại rất “cao cấp”, với khuôn mặt ấn tượng rất dễ nhận biết.
Hứa Trăn chắc chắn rằng hắn không biết người này.
Nhưng nếu đối phương đã chào hỏi với hắn, hắn vẫn phải lễ phép mỉm cười lại và đáp: “Đúng vậy, ta ở phòng thi số ba.”
Kể từ sau Gala Hội Xuân, Hứa Trăn đã trở nên rất quen với việc có người lạ trò chuyện với mình.
Tuy người này nhìn qua có chút quen thuộc, nhưng hắn cũng không thấy có cái gì kỳ lạ.
Người nọ dựa vào cửa sổ, đứng gần Hứa Trăn, chống hai tay lên bệ cửa sổ, cảm khái mà cười nói: “Đã bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, không ngờ hiện tại cậu đã trở thành một đại minh tinh!
“Một đường đi tới đây, nơi nào tôi cũng nghe thấy có người bàn luận về cậu.”
Hứa Trăn: “…”
Lâu rồi không gặp nhau?
Trước kia tôi có gặp cậu sao?
Hắn kinh ngạc nhìn về phía nam sinh trước mắt, ngẩn ngơ sau một lúc lâu, vẫn là nhịn không được nói: “Bạn học, thực xin lỗi tôi không có ấn tượng, không biết nên xưng hô với cậu như thế nào?”
Người nọ vừa nghe lời này, miệng khẽ nhếch, kinh ngạc nói: “Cậu không nhớ tôi?”
Hứa Trăn bị những lời này của đối phương làm cho bối rối.
…. Tôi nên nhớ rõ sao?
Nhưng thực sự không có một chút ấn tượng nào!
“Mẹ nó, đúng là vô tình!” Người nọ nhìn thấy biểu tình của Hứa Trăn, vẻ mặt giống như vô cùng đau lòng, nói, “Nói tốt cẩu phú quý, chớ tương quên, thế nhưng cậu một hơi leo lên cao như vậy, quay đầu đã quên mất các huynh đệ ở quê nhà?
“Đường đất ở cửa thôn vẫn còn đang chờ trải nhựa đây này!”
Hứa Trăn: “……”
Đại ca!
Cậu rốt cuộc là vị nào? Có thể cho tôi một lời giải thích hay không!
“A, lão sư hảo……”
“Lão sư buổi sáng hảo!”
“Uông lão sư hảo……”
“….”
Khi cả hai còn đang lâm vào tình huống giằng co, thì chợt nghe chung quanh truyền đến âm thanh chào hỏi.
Hứa Trăn quay đầu liền thấy, cách đó không xa, một nam nhân trung niên vóc dáng thấp đang bưng ly nước trong tay, chậm rãi đi về phía đám người.
Người này trạc 50 tuổi, đường nét rắn rỏi và bộ dáng nghiêm nghị, ít nói cười.
Vì Hứa Trăn đã chuẩn bị từ trước nên chỉ cần nhìn thoáng qua là hắn đã nhận ra người này: Uông Bác Vũ, một trong những giáo sư của Khoa biểu diễn Hý Kịch Trung Ương.
Nếu ông ta xuất hiện ở chỗ này, vậy xem ra đây là một trong các vị giám khảo của vòng thi này.
Giáo sư Uông mang theo vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu với đám đông.
Ánh mắ của ông ta nhìn qua các thí sinh xung quanh, tuy nhiên, sau khi nhì thấy nam sinh quen thuộc đang đứng bên cạnh Hứa Trăn thì biểu cảm lại có chút thay đổi.
“Nhất Phàm, cậu cũng tham gia kỳ thi năm nay sao?” Uông Bác Vũ dừng bước chân, lập tức hỏi nam sinh kia.
Thái độ của nam sinh vô cùng cung kính: “Đúng vậy, Uông lão sư, năm trước đoàn kịch của chúng tôi vừa đi lưu diễn ở Cao Lư, cho nên không kịp tham gia kỳ thi năm đó.”
Uông Bác Vũ gật gật đầu, không nói gì thêm, mà tiếp tục cầm ly nước của mình rồi đi về phía trước.
Thẳng đến khi bóng dáng ông ta biến mất ở cuối hành lang, các vị thí sinh mới lại lần nữa khe khẽ nói nhỏ lên.
Lúc này, Hứa Trăn lại lần nữa nhìn về phía nam sinh có chút quen thuộc kia, nói: “Xin lỗi, xin hỏi nên xưng hô với cậu như thế nào? Tôi thật sự không có ấn tượng.”
Nhưng mà lúc này, biểu tình còn phong phú vừa rồi của nam sinh lại bỗng nhiên thay đổi thành một gương mặt khác.
Vẻ mặt của bình tĩnh, nhìn về phía Hứa Trăn, hơi hơi nâng cằm lên, nói: “Ồ, cậu không có ấn tượng cũng đúng, bởi vì chúng ta thật sự không có quen biết.”
Hứa Trăn: ?? ?
Nam sinh quay đầu nhìn về phía Hứa Trăn, khuôn mặt bình tĩnh hoàn toàn khác với vẻ hoạt bát vừa rồi, nhìn qua không khác gì hai người, đáp: “Giới thiệu một chút, tôi là Mạnh Nhất Phàm, xin lỗi vì đã quấy rầy cậu, vừa rồi tôi chỉ tùy ý tìm trạng thái để diễn xuất.”
Lúc này, y móc từ trên túi áo lông vũ ra một thành Chocolate được đóng gói xinh đẹo, nói: “Cái này là tôi mua khi đi Cao Lư vào lần trước, cậu nếm thử xem.”
Nói xong, y đem chocolate nhét vào trong tay Hứa Trăn, xoay người liền đi.
Để lại một mình Hứa Trăn hỗn độn trong gió.
Thí sinh nghệ thuật…đều có cá tính như vậy sao?
Hay là tôi đã vô tình gặp phải một kẻ lập dị? ?
Số báo danh của Hứa Trăn tương đối muộn, còn lâu mới đến lượt.
Cầm miếng chocolate trong tay, vẻ mặt khó mà nói nên lời, tạm thời hắn phải quên khúc nhạc đệm này đi và tiếp tục ôn luyện cho vòng thi tiếp theo.
“A? Hứa Trăn? Cậu cũng ở đây sao?”
Nhưng mà không quá vài phút, một lời thoại quen thuộc lại lần nữa vang lên sau lưng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận