Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 269: Màn Solo Kinh Điển Của Gia Cát Lượng

Nghe được lời này, trên mặt Trần Chính Hào cũng không có biểu tình gì, vẫn như cũ là một bộ dáng ít khi nói cười, nhưng ánh mắt cảu anh lại hơi hơi chớp động, nói: “Đây cũng rất hợp ý tôi!”
Lời này vừa ra, trong bữa tiệc đã có vô số người trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, vội vàng móc di động ra, xem lại nội dung kịch bản.
“A, mẹ nó, thấy quỷ……”
Hứa Trăn rõ ràng nghe được cách đó không xa có một đại thúc phun từ thô tục.
Khóe mắt nhìn thoáng qua, hắn phát hiện người vừa nói chuyện vừa rồi chính là đại nho Tiết Tổng, một học giả lớn ở Giang Đông.
Trong đoạn “Gia Cát Lượng khẩu chiến quần nho”, thượng lượng Tiết Tống lên sân khá cao, vai trò cũng tương đối lớn.
Vị đại thúc này chắc là chưa thuộc hết lời kịch, mắt thấy liền phải xấu mặt.
Mà Trần Chính Hào đâu thèm quan tâm đến vấn đề này, anh trực tiếp từ chỗ ngồi đứng lên, chiến ý bừng bừng phấn chấn nói: “Người nào tới trước?”
Trong lúc nói, anh phất ống tay áo không tồn tại, chắp tay sau lưng nhìn chung quanh đám người, trong mắt thần thái sáng láng.
Giống như người đó là Gia Cát Khổng Minh bễ nghễ trong đám quần hào Giang Đông.
Giờ khắc này, Hứa Trăn ngẩng đầu nhìn về phía Trần Chính Hào ở đối diện, chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, quả thực nhịn không được muốn cho anh ta một tiếng “Hảo”.
Cái này gọi là “Fans hâm mộ” !
Từ trên bàn cơm, trở mình đứng dậy, chớp mắt liền rút đi một thân thế tục, hòa thân thành nhân vật phong lưu ngàn năm trước.
Quả nhiên a, so sánh với đại ngưu đứng đầu, thì bản thân mình còn kém xa!
Mắt thấy ở đây mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có chút e ngại.
Trần Chính Hào bên ngoài nổi tiếng là một tên cuồng diễn, mà cùng anh ta chơi “Hành tửu lệnh” cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Hoắc Đạt, người đóng vai Lỗ Túc thở dài, từ trong bữa tiệc đứng lên, hướng về phía Trần Chính Hào nói: “Khổng Minh, ngươi nhớ lấy, lát nữa gặp chủ công của ta, thì đừng có hồ ngôn, chuyện Tào Tháo có nhiều binh tướng mạnh.”
Trần Chính Hào hơi hơi mỉm cười, nói: “Tử Kính yên tâm, ta sẽ tự tuỳ thời mà biến, quyết không có lầm.”
Nói xong lời này, lại dựa theo cốt truyện, hẳn là Lỗ Túc dẫn Gia Cát Lượng đi vào đại diện, đứng trước mặt quần thần Giang Đông.
Nhưng lúc này bọn họ chỉ đang đọc thoại chứ không có đường để di chuyển, không đợi người bên cạnh đứng dậy, Trần Chính Hào trực tiếp khóa chặt ánh mắt nhìn về phía một lão giả cách đó không xa.
Hoắc Đạt – Lỗ Túc thấy thế, liền thuận miệng nói: “Vị này chính là Đông trường sử của Giang Đông, Trương Chiêu, Trương Tử Bố.”
Chương Chiêu cười khổ hai tiếng, đứng dậy chào hỏi đối phương, nói: “Chiêu nãi chỉ là một ngu sĩ ở đất Giang Đông, ta được biết tiên sinh hồi còn ở Long Trung, thường tự ví mình với Quản Trọng, Nhạc Nghị, không biết điều ấy có thật không?”
Lúc này, hắn ta bị buộc phải ứng chiến, khí thế trước đó liền yến đi ba phần, nhưung cũng may không có đọc lời thoại sai.
Trần Chính Hào điềm đạm cười, nói: “Bình sinh vẫn tự ví như vậy.”
Trương Chiêu nói: “Nghe nói Lưu Dự Châu ba lần đến lều cỏ may mắn mời được tiên sinh, cho rằng như hổ thêm cánh, phát ngôn bừa bãi thề thầu tóm cả đất Kinh Tương.
“Nhưng hôm nay, Kinh Tương đã thuộc về Tào Tháo, không biết tiên sinh có ccao kiến gì không?”
Trần Chính Hào phe phẩy chiếc mũ lưỡi trai trong tay, giả làm chiếc quạt lông, cười nhạo nói: “Muốn cướp Kinh Tương, vậy dễ như trở bàn tay.
“Chẳng qua chủ công ta cốt giữ điều nhân nghĩa, không đành lòng đoạt cơ nghiệp đồng tông. Mà hài tử Lưu Tông lại tin vào lời gièm pha vọng tưởng đầu hàng, lúc này mới khiến Tào Tháo hung hăng ngang ngược hậu thế.
“Nay chủ công của ta đóng quân ở Giang Hạ, đã có kế khác, điều này những kẻ đầu đường xó chợ sao có thể biết được.”
Tâm tình hiện tại của Trần Chính Hào không được tốt lắm, hơn nữa tinh thần chiến đấu lại mạnh mẽ, cho nên tốc độ nói nhanh hơn bình thường rất nhiều
Chẳng qua, anh ta đọc từng chữ rõ ràng, ngừng ngắt chính xác, làm người nghe không cảm thấy sốt ruột, ngược lại có vẻ mười phần khí thế.
Mà diễn viên đóng Trương Chiêu lại có được phần công phu này.
Lão gia tử tuổi lớn, mồm miệng không lanh lợi bằng người trẻ tuổi, lúc này ông ta chạy theo tiết tấu của Trần Chính Hào, mới vừa nói không tới hai câu, đầu lưỡi liền dính lại:
“Lời này của tiên sinh chẳng phải trái sau trái ngược nhau sao? Tiên sinh vốn tự ví mình với Quản Trọng, Nhạc Nghị, nhưng Quản Trọng phụ tá Tề Hoàn Công xưng bá chư, cái kia, hầu…”
Lão gia tử Trương Chiêu ai thán một tiếng, cười khổ lắc đầu
Trương chiêu lão gia tử một tiếng ai thán, cười khổ lắc lắc đầu, nói: “Xin lỗi, tôi tự phạt một ly.”
Nói xong, cũng không đợi người khác thúc giục, trực tiếp rót cho mình một ly rượu, một hơi uống cạn sạch.
Chợt, ông ta buông chén rượu, quật cường mà đọc hết lời kịch còn lại.
Trần Chính Hào không để bụng, chờ ông ta nói xong, lại tiếp tục hoàn thành các lời thoại phía sau.
Kế tiếp, danh thần Ngu Phiêu và Bộ Chất của Giang Đông lần lượt theo sau Trương Chiêu lên sân khấu.
Lời thoại của Ngu Phiêu chỉ có hai câu, miễn cưỡng cũng có thể an ổn đọc xong.
Mà Bộ Chất không đươc may mắn như vậy, hắn ta đối mặt với Trần Chính Hào giống như bị nghẹn cổ họng, lưng đưa về phía Cao Chẩn lại giống như bị kim chính trên lưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận