Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 955: Học Vị Tiến Sĩ Ngược

Xem đến đây, rất nhiều fan của Hứa Trăn đã bắt đầu có chút hối hận.
Trong thể loại phim điệp viên chiến tranh, loại chuyện các anh em bởi vì nguyên nhân lập trường mà đường ai nấy đi đã mọi người xem qua rất nhiều.
Cũng đều có thể tiếp nhận khi đến cuối cùng của bộ phim, nhân vật chính bị vạch trần thân phận, sử dụng bạo lực với những người đã từng là anh em.
Nhưng khán giả lại thật sự không nghĩ tới, "Phong Tranh" vậy mà từ sau tập hai mươi diễn đến bốn mươi chín, sau đó, gần một nửa kịch bản đều viết về tình tiết Trịnh Diệu Tiên và anh em Quân Thống lúc trước trở thành kẻ địch.
Trong tập ba mươi sáu, Cung Thứ rời khỏi Sơn Thành, đi đến Hương Giang chủ trì Quân Thống ở nơi đó thực hiện nhiệm vụ.
Tâm tình khán giả mới vừa thả lỏng, kết quả không nghĩ tới, kịch bản đột biến.
Cung Thứ thế mà lần nữa bị phái trở về Sơn Thành.
Hơn nữa, hắn trở lại Sơn Thành lần này với nhiệm vụ chính là kích hoạt cái chết của quân cờ Trịnh Diệu Tiên, để hắn tiếp tục chủ trì công tác ở Sơn Thành.
Trên sổ đen của Trung Ương, Cung Thứ là đại đặc vụ Quân Thống, năng lực cá nhân quá mức xuất chúng, mấy lần giao thủ đều có đồng chí của Đảng bị thiệt lớn trong tay hắn, trên tay dính vô số máu tươi.
Hắn không chỉ không cách nào được tha thứ, hơn nữa nếu hắn còn tồn tại thì sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn đối với sự bình yên của toàn bộ Sơn Thành.
Cục cảnh sát Sơn Thành lập tức tìm được Trịnh Diệu Tiên, yêu cầu anh ta ra tay lần nữa, hiệp trợ bắt Cung Thứ.
Trịnh Diệu Tiên rõ ràng cực không tình nguyện, nhưng không có cách nào, chuyện này anh ta không thể không làm.
Đồng thời không thể không tự tay đi làm.
……
Thời điểm tập ba mươi chín kết thúc, rất nhiều group chat fanclub của Hứa Trăn đều rơi vào trạng thái áp suất thấp trước nay chưa từng có.
Thậm chí, lúc này mọi người cũng không còn thảo luận về diễn biến kịch bản tập sau, mà là hối hận với lựa chọn của chính mình.
“Tôi không muốn xem tập tiếp theo nhưng mà lại không khống chế được chính mình, phải làm sao bây giờ……”
Có người ở trong nhóm chat gửi biểu cảm khóc ngã ra đất, nói: “Thật hối hận mà! Rõ ràng A Trăn đã nói với tôi, người bình thường không xem phim điệp viên chiến tranh cần quan sát cẩn thận, vì sao lại không nghe theo chứ!”
“Lúc ấy không xem cũng đã không xem, tiếp theo chờ các chị em biên tập video Cung Thứ cũng được rồi, liếm hình hắn không thơm sao?”
“Vì sao mình lại muốn nghiêm túc mang theo đầu óc xem kịch bản như vậy?”
“Trời xanh ơi! Tôi thậm chí còn làm bút ký!”
Cô gái này nói xong, còn thật sự ở trong nhóm khoe ra bút ký của chính mình.
Mỗi một đoạn kịch bản, phục bút, nhân vật, manh mối, dùng chữ nhỏ xinh đẹp viết đến rành mạch.
Nếu như có thể dùng bấy nhiêu tâm tư cho chuyện thi đại học, có đại học nào mà thi không đậu?
Phần bút ký này vừa ra, mọi người trong nhóm chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng, lập tức có rất nhiều người nhảy ra tỏ vẻ đồng cảm, nhao nhao gào lên: “Tôi thật sự không biết nói gì cho phải……”
“Trời đánh biên kịch, trời đánh lão tặc Liễu Vĩnh Thanh!”
“Vì sao nhất định phải tự mình đi bắt anh em của chính mình?”
“Tôi xem phim truyền hình A Trăn đóng nhiều năm như vậy, đã sớm chuẩn bị tâm lí nhìn Cung Thứ không sống đến cuối cùng, kết quả không nghĩ tới…… thế mà còn có thể ngược hơn so với chết? !”
“Biên kịch có học vị tiến sĩ ngược sao? !”
Nhóm người này ở trong group chat phát tiết vô nghĩa nửa ngày, vừa không dám đối mặt tập phim tiếp theo, vừa hận chính mình hãm sâu vào vũng bùn không rút ra được, không xem thì cả người khó chịu.
Ở trong cảm xúc như vậy, "Phong Tranh" tập bốn mươi rốt cuộc vẫn đúng hẹn mà tới.
Nhóm fanclub của Hứa Trăn vừa mới mắng tác giả, mắng biên kịch, mắng Liễu Vĩnh Thanh, thậm chí mắng chính mình, như cũ vẫn là khẩu thị tâm phi mà ngồi xuống trước màn hình, lựa chọn xem tập cuối cùng này.
Rốt cuộc, theo dõi gần một tháng, mọi người đều đã có cảm tình đối với bộ phim "Phong Tranh", đối với nhân vật bên trong.
Tóm lại là vẫn muốn xem được kết cục của những nhân vật này.
Mà trong tập này, Trịnh Diệu Tiên không ngoài sở liệu đã tiếp nhận nhiệm vụ bắt giữ Cung Thứ, cũng lấy bản thân làm mồi nhử, dẫn Cung Thứ tới gặp anh ta.
Sáng sớm, vào ngày Tết Thanh Minh, anh ta khập khiễng đi vào nghĩa địa, tới viếng thăm mộ vợ mình, mà đúng lúc này, Cung Thứ thế mà chui ra từ một ngôi mộ bên cạnh.
Ngay cả Trịnh Diệu Tiên cũng không nghĩ đến Cung Thứ sẽ lấy phương thức này đến gặp mình, không khỏi giật nảy mình.
Trên bãi tha ma, mộ phần khắp nơi, khói nhẹ lượn lờ, khắp nơi đều là tiền giấy cờ trắng.
Ngay ở trong hoàn cảnh âm trầm đáng sợ như vậy, anh em hai người xa cách lâu ngày gặp lại.
Cung Thứ người đầy bùn đất chật vật không chịu nổi, thân thể hắn hơi phát run, chỉ khàn khàn hô lên một tiếng “Lục ca”, nước mắt đã ào ào rơi xuống.
Hắn lật chiếc giỏ tre Trịnh Diệu Tiên mang đến viếng mộ, từ bên trong tìm được mấy cái màn thầu, cũng không màng dơ hay không dơ, cầm lên lập tức ăn ngấu nghiến trong miệng.
“Lục ca, em ăn hai cái được không?”
Cung Thứ hơi ngượng ngùng ngu ngơ cười nói: “Em đã vài ngày không ăn gì.”
Trịnh Diệu Tiên nhìn tướng hắn chật vật ăn, cúi đầu dịu dàng nói: “Ăn từ từ, coi chừng nghẹn, còn có……”
Những lời này vừa ra khỏi miệng, bên ngoài màn hình, hốc mắt của vô số khán giả trong nháy mắt đã đỏ lên.
Tình cảnh này, sao mà quen thuộc quá vậy.
Câu “Ăn từ từ” này Trịnh Diệu Tiên đã từng nói qua với Cung Thứ vô số lần.
Vẫn là hai người trước kia, nhưng hai người cũng rốt cuộc không thể trở về được như lúc trước.
Nhưng lúc này Cung Thứ lại hoàn toàn không có quan tâm đến điều này.
Hắn còn đang hưng phấn vì lần nữa gặp được Lục ca, còn đang khoa chân múa tay nói với Lục ca kế hoạch tiếp theo, còn đang nói muốn tiếp tục trợ thủ Lục ca……
Mà chân chính làm khán giả vỡ òa là cảnh tiếp theo.
Mọi người trơ mắt mà nhìn, Cung Thứ móc từ trong túi ra một tờ tiền giấy nhăn bèo nhèo, thần thái trong mắt sáng láng, lấy lòng nói: “Anh, chỗ em còn có ít tiền.”
“Anh em ta lâu ngày gặp lại, đi, em dẫn anh vào thành đi ăn quán!”
Nói xong, trong mắt hắn lại lộ ra mấy phần ngượng ngùng, vỗ vỗ bụi trên người, co quắp cười nói: “Chỉ là trên người em vừa dơ vừa thối, em núp ở dưới đất cũng được vài ngày rồi……”
Nhìn thấy một màn này, hai mắt Trịnh Diệu Tiên rõ ràng run lên.
Anh ta nhẹ nhàng duỗi tay vỗ vỗ bụi trên đầu Cung Thứ, trong ánh mắt lộ rõ sự yêu thương như muốn tràn ra ngoài mí mắt.
Vẫn như trước kia, là biểu cảm người phó huynh trưởng đối đãi với em trai mình.
Giờ khắc này, trước màn hình, vô số khán giả rốt cuộc kiềm chế không được, nước mắt không ngăn được mà trào ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận