Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 883: Gia Cảnh Của Hứa Trăn

"Leng keng..."
Lâm Hiểu Ba há hốc mồm, trượt tay, vô ý làm rớt điện thoại của mình xuống đất.
Tống Úc cách đó không xa chớp mắt, chậm rãi đi đến chỗ cửa sổ, nhặt điện thoại lên trả lại cho Lâm Hiểu Ba, thấp giọng nói: "A di đà phật, thí chủ cẩn thận."
Lâm Hiểu Ba: "..."
Tay định lấy điện thoại bị khựng lại.
"Hai người ở chỗ này làm gì vậy?" Sau vài giây, Lâm Hiểu Ba mới tức giận hét lên, "Công ty các người tới chùa tổ chức team building hả? !"
Tống Úc vẫn giữ thái độ bình tĩnh, khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: "Chúng tôi đang nghỉ ngơi."
"Tục ngữ nói 'gánh nước bửa củi chẳng qua là diệu đạo; đi đứng ngồi nằm đều là ở Đạo gia'."
Gã chỉ cái cuốc trong tay, nói: "Lấy cuốc làm tâm Thiền, lấy việc làm ruộng mà cầu đạo, đầu óc minh mẫn, nhìn thấy Như Lai.”
"Lâm thí chủ muốn thử không?"
Lâm Hiểu Ba:... Ai cứu tôi với!
Rốt cuộc là tôi bị điên, hay là thế giới này điên rồi! !
Một loạt cảnh ảo diệu khiến anh ta muốn phát điên, ngay lúc sắp suy sụp, trong đầu anh ta đột nhiên nảy ra một giả thuyết: Hai người này đang ghi hình cho gameshow phải không?
Nghĩ như vậy, Lâm Hiểu Ba đột nhiên cảm thấy khả năng này cực cao, anh ta xoay người trở lại phòng trà, bắt đầu tìm kiếm máy quay lén.
Không được, cảnh này không thể được ghi hình, mình trông ngu quá đi!
"Đinh, cạch, phanh, keng..."
Trong khi Lâm Hiểu Ba đang lục lọi tìm máy quay trong phòng trà nhỏ, một chú tiểu đi đến cửa phòng trà, mang cho anh ta một bát cháo mới nấu.
Nhưng khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt thì chú tiểu rất kinh ngạc, liền vội vàng đặt bát cháo xuống, chạy nhanh ra ngoài.
"Sư phụ! Sư phụ!"
Chú tiểu vừa chạy, vừa vội vàng hô to: "Thí chủ to con vừa mới tới đang ăn trộm đồ trong phòng trà! !"
Lâm Hiểu Ba: "..."
A! Để tôi chết đi cho rồi! !
...
Sau hơn mười phút vào chùa, Lâm Hiểu Ba không biết làm thế nào mà mình có thể chịu được.
Cho đến khi Hứa Trăn cầm một hộp bánh ngọt quay lại phòng trà, rót cho anh ta chén trà, Tống Úc cuốc đất cũng đã thay quần áo sạch sẽ, cười khẽ tới đây tiếp khách, ánh mắt vô thần của Lâm Hiểu Ba cuối cùng cũng tập trung trở lại.
Hứa Trăn nhìn thấy bộ dáng này của anh ta, cảm thấy cực kì hài hước.
Vốn dĩ anh ta là khách từ xa đến, Hứa Trăn muốn anh ta trải nghiệm không khí trong chùa, nhưng tiếc là năng lực thích nghi của con hàng này quá yếu, đành phải từ bỏ.
Thế là, Hứa Trăn đã giải thích ngắn gọn tình hình của mình cho Lâm Hiểu Ba trong lúc uống trà.
"A này... cậu lớn lên trong chùa à?"
Nghe Hứa Trăn chậm rãi thuật lại, hai mắt Lâm Hiểu Ba dần dần mở to.
Anh ta chỉ gặp Hứa Trăn trong hai năm này, không quen thân với hắn lắm.
Trên thực tế, có rất nhiều người trong giới biết hoàn cảnh của Hứa Trăn, nhưng vì bản thân hắn không muốn công khai hoặc không nhận được câu hỏi phỏng vấn về vấn đề này, bởi vậy chỉ có những lời đồn về gia cảnh của hắn chứ không có thông báo chính thức nào.
Lâm Hiểu Ba nghe nói hắn đã mất cha mất mẹ từ nhỏ, không hiểu sao có chút áy náy.
Vừa rồi anh ta còn tưởng rằng đối phương đang đùa giỡn mình, không ngờ nơi này thật sự là "nhà" của hắn; vừa rồi hắn pha trà đãi khách, xưng hô với khách là "thí chủ" cũng là chuyện bình thường, không phải để trêu chọc mình.
Tất nhiên, Tống Úc chỉ muốn thấy anh ta bị trêu chọc, nhưng Lâm Hiểu Ba bị mắc kẹt ở điểm mù trong suy nghĩ của mình, lựa chọn bỏ qua chuyện này.
Lúc này trời đã tối, đường núi khó đi, Hứa Trăn nhớ đến vụ tai nạn xe hơi trước đây của Từ Hạo Vũ xảy ra trên đường núi quanh co vào lúc nửa đêm, nên khuyên Lâm Hiểu Ba ở lại trong chùa qua đêm, chờ trời sáng hẵng đi để tránh nguy hiểm.
Mà Lâm Hiểu Ba hiếm khi tới chùa, rất tò mò về cuộc sống ở đây, vì vậy anh ta vui vẻ đồng ý, vừa khéo để cảm nhận tiếng trống buổi tối và tiếng chuông buổi sáng trong chùa.
Buổi tối cùng ngày, Lâm Hiểu Ba thay tăng bào sạch sẽ mà Hứa Trăn đưa cho anh ta, ngủ lại trong tịnh xá mới xây dựng ở khu chùa sau núi, chỉ cảm thấy dị thường thoải mái dễ chịu, vô cùng sảng khoái.
Sáng sớm hôm sau, lần đầu tiên anh ta thức dậy sớm, trời còn chưa sáng, liền cùng Hứa Trăn và Tống Úc tập thể dục buổi sáng trong chùa, hứng thú bừng bừng tập 3 tiếng, sau đó theo các nhà sư đến nhận bữa cơm chay, ăn vô cùng ngon miệng.
"Reng reng reng..."
Đang ăn sáng, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Lâm Hiểu Ba cầm lên nhìn, thấy là người đại diện mình gọi, thế là bắt máy, hỏi: "Tỷ, mới sáng sớm đã có chuyện gì sao?"
Đầu bên kia điện thoại, một người phụ nữ trung niên nói: "Yo, em hăng hái quá nhỉ, em mà cũng dậy sớm như thế sao?"
"Đang làm gì vậy?"
Lâm Hiểu Ba vui vẻ hớn hở nói: "Tỷ, em vừa mới đánh chuông, đọc kinh một lát, đang ăn cơm chay."
Người phụ nữ trung niên:... ?
Người đại diện đầu bên kia điện thoại sửng sốt hồi lâu, tự hỏi mình có nghe lầm hay không.
Tuy nhiên, qua ống nghe điện thoại, cô mơ hồ có thể nghe thấy tiếng đọc kinh mà cô nghe không hiểu phát ra từ phía đối diện.
Nghệ sĩ của tôi ở đâu vậy? ?
Cậu ta không phải nói... muốn tới nhà Hứa Trăn đưa chút đặc sản sao? Như này là đưa đi đâu? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận