Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 792: Quả Nhiên Lợi Hại

Diễn đúng, vai nam chính nghe người vợ nói "Thật xin lỗi" thì sẽ yên lặng chảy nước mắt.
Nhưng đoạn biểu diễn vừa mới này lại là: Hứa Trăn lúc đó không khóc, mà là nổi giận.
Ngược lại còn làm người vợ bị cảm xúc lây nhiễm, áy náy mà khóc.
Cải biến một cách vi diệu, dẫn đến hướng đi của cả đoạn diễn và tình tiết thoáng cái đã thay đổi.
Nam chính không uất ức, nữ chính cũng không già mồm, khiến mấy vị ban giám khảo khác chung quanh không khỏi hết sức kinh ngạc.
Đám Hứa Trăn đương nhiên không có thời gian dừng lại phân tích, mà là thuận thế đối thoại lời kịch kế tiếp.
Trình Lập Tuyết lúc này đã không tiếp tục thu thập hành lý, mà là lấy tay cào tóc, đau khổ, áy náy, tự trách, một đống cảm xúc xông lên đầu.
"Là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi..."
Cô thống khổ nghẹn ngào nói: "Tôi không xứng làm mẹ, tôi có lỗi với Mạt Mạt, mẹ có lỗi với con..."
Mà Hứa Trăn lúc này cũng không thu dọn đồ đạc tiếp, hắn trầm mặc đứng trước mặt Trình Lập Tuyết, nghe cô cuồng loạn không ngừng không nghỉ, lồng ngực kịch liệt chập trùng, hô hấp càng ngày càng gấp rút.
"Tôi cầu xin cô..."
Nửa ngày, hắn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ném ba lô trong tay xuống đất, gầm nhẹ nói: "Đừng nói nữa, tôi cầu xin cô!"
Thân thể Trình Lập Tuyết run lên, bất ngờ ngừng nói.
Cô chần chờ muốn ngẩng đầu lên, nhưng cuối cùng từ bỏ, chỉ là đưa tay bịt miệng lại.
Hứa Trăn hít sâu một hơi, cũng không nói thêm cái gì, cầm ba lô lên, tiếp tục loạn xạ nhét đồ vật vào.
Người vợ âm thầm rơi lệ, người chồng sắc mặt xanh xám thu thập hành lý, cảnh tượng trước mắt tĩnh mịch đến làm người ngạt thở.
Đúng lúc này, Hứa Trăn giống như vô ý nhặt lên thanh chocolate trong góc kia.
Phong bì nửa mở, thanh chocolate dính bụi đã không thể ăn.
Một góc đã bị cắn, mặt trên còn in một loạt dấu răng.
Hứa Trăn cầm thanh chocolate, cúi đầu lẳng lặng mà nhìn, đột ngột dừng thu dọn đồ đạc.
Phảng phất thời gian lúc đó cũng tạm dừng theo.
"Ha ha..."
Nửa ngày, hắn khó khăn hít một hơi, cười khẽ một tiếng.
"Nhóc con này," Hứa Trăn phất phất thanh chocolate trong tay, cười nói, "Cắn rồi còn ném, ném mạnh đến biến dạng..."
Theo tiếng cười, môi hắn bắt đầu run rẩy, thanh âm cũng đổi, dần dần nghẹn ngào khó tả.
Nước mắt lặng yên không một tiếng động lăn xuống gương mặt hắn.
Hứa Trăn đưa hai tay vịn chỗ ngồi hàng phía trước, thân thể bởi vì kịch liệt run rẩy mà không cách nào đứng vững.
Hắn còn cầm thanh chocolate kia, chậm rãi ngồi xổm xuống, thân thể cuộn tròn, yên lặng rơi lệ dần dần biến thành nghẹn ngào khóc rống.
...
Bên ngoài màn hình, ban giám khảo Thẩm Hồng Mai chẳng biết lúc nào đã lệ rơi đầy mặt.
Bà lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau vệt nước khóe mắt, cúi đầu trầm mặc không nói.
Vị trí cách lưng Hứa Trăn không đến 5 mét, bản gốc phim truyền hình vẫn như cũ tạm dừng bên trên màn hình.
Hình ảnh vai nam chính nắm quần áo khóc đến co người lại, phía dưới màn hình còn biểu hiện ra một hàng chữ màn: "Tôi cầu xin cô đừng nói".
Bối cảnh câu chuyện giống nhau như đúc, lời kịch không khác bao nhiêu.
So sánh sự khốc liệt thì không ai không thấy.
Được đó, nếu như đây mới là trình độ thị đế nên có, Trần Ngang xác thực là không xứng đáng được thưởng...
Mặc kệ là kỹ năng diễn xuất, lý giải nhân vật, còn là xử lý cảm xúc, đều không cùng một tầng cấp.
Ước chừng mười giây sau, Hứa Trăn và Trình Lập Tuyết kết thúc đối diễn.
Hai người một lần nữa về tới chỗ ngồi của mình, mấy vị ban giám khảo bên trong sảnh lập tức tán thưởng đoạn biểu diễn vừa nãy.
"Hiệu quả so tưởng tượng còn tốt hơn." Cao Chẩn hào hứng bừng bừng nói: "Phương pháp diễn này xác thực là có thể giải quyết vấn đề cảm xúc lộn xộn."
"Tiểu Hứa thật lợi hại nha, nói trúng tim đen, tôi thấy cậu về sau hoặc là suy nghĩ làm đạo diễn thử!"
"Ha ha ha..." Chung quanh, mấy người còn lại lập tức cười ra tiếng.
Cao Chẩn lúc này không có cố ý đi trạc Thẩm Hồng Mai, tỷ như "Biểu diễn như vậy bà cũng không cảm thấy xấu hổ mà khen?", “Bà thế mà đánh đồng Trần Ngang với Hứa Trăn?" các loại.
Dù sao đều là người trong ngành, nên chừa đường lui ngày sau dễ nói chuyện.
Nhưng mà vụng trộm nhìn bộ dáng đối phương ăn mệt thì không có vấn đề, đây cũng là một loại chuyện vui trong cuộc đời buồn tẻ của nghề ban giám khảo.
Nhưng là, làm Cao Chẩn dùng ánh mắt liếc nhìn Thẩm Hồng Mai, đã thấy này người phụ nữ này thế nhưng không có tí xíu cảm giác ăn mệt nào, mà là đầy mặt tán thưởng nói: "Tiểu Hứa biểu diễn quá lợi hại, tôi kiềm không được nước mắt."
"Diễn viên không chỉ phải học kỹ xảo, còn phải có tài, không thể phát tiết loạn xạ, phải hiểu rõ ràng diễn như thế nào mới có thể làm người xem cảm xúc."
Bà vừa dùng khăn tay lau nước mắt, một bên lấy điện thoại ra, thân thiết đầy mặt nói: "Tiểu Hứa à, kết bạn với dì đi!"
"Dì thế nào thích cháu như vậy đâu!"
"Sáu tháng cuối năm dì tính toán trù bị một bộ kịch mới, đang sầu tìm không thấy diễn viên thích hợp, đến lúc đó dì tìm cháu được không?"
Cao Chẩn: "..."
Mặt đâu! Tôi hỏi bà, mặt mũi của bà đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận