Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 637: Chú Trọng Đến Nhân Vật

Thông qua miêu tả của Từ Hạo Vũ, Hứa Trăn kinh ngạc phát hiện: Nếu so với tốc độ giành giật từng giây của đoàn phim “Tú Xuân Đao” thì “Thập Nguyệt Vi Thành” lại có thể dùng cụm từ “Cá mặn” để hình dung cường độ quay phim.
(Cá mặn: chỉ trạng thái lười biếng, chậm rãi, thích an nhàn….)
Bộ điện ảnh này mới vừa khởi động máy không bao lâu, đạo diễn liền sắp xếp cho diễn viên nhiệm vụ làm quen với nhân vật, tiến vào trạng thái và gần như chưa quay được mấy cảnh.
Từ Hạo Vũ nói thời gian gần đây gã thành thật làm phu xe kéo, mỗi ngày kéo theo đạo diễn và nhóm diễn viên chính chạy tới chạy lui quanh phim trường, mệt đến không chịu được.
Hứa Trăn không dám lên tiếng phản bác khi nhìn thấy vẻ mặt thổn thức kể lại những chuyện này cũng như bộ dáng kiêu ngạo vì hiến thân cho nghệ thuật của đối phương.
——Đại ca, anh có chắc chắn đây là đạo diễn để cho anh quen thuộc với nhân vật hay là ba của anh an bài biến tướng dùng cách xử phạt về thể xác? ?
Thôi quên đi, nhân sinh gian nan có một số việc đừng vạch trần.
Cứ để cho tên nhãi này giữ vừng nhiệt tình đối với nghệ thuật đi.
……
Vài phút sau, đạo diễn Trần Từ An của “Thập Nguyệt Vi Thành” đã quay trở lại sau khi xử lý xong một số công việc cụ thể.
Trần đạo vừa nhìn thấy Hứa Trăn tới thì ánh mắt lập tức sáng ngời, vẫy vẫy tay với hắn: “Tiểu Hứa? Đã lâu không gặp!”
Ông ta vừa nói vừa đi về phía trước, thân thiết mà vỗ vỗ bả vai Hứa Trăn: “Hai ngày trước tôi đã đi xem “Dương Gia Tướng”, tiến bộ rất lớn a! Thiếu chút nữa không dám nhận!”
Hứa Trăn nghe được đối phương khích lệ, liền lễ phép nói vài câu khiêm tốn, tỏ vẻ cảm tạ đối với khen ngợi của Trần đạo.
Hắn từng có dịp gặp mặt đạo diễn Trần Tử An.
Hai năm trước, khi Hứa Trăn tham gia gameshow “Ta Là Phái Diễn Xuất”, đạo diễn Trần Tử An đã từng làm khách mời đặc biệt cho một một kỳ. Lần đó, ông không tiếc lời khen ngợi và hy vọng có thể hợp tác với Hứa Trăn trong các tác phẩm sau này.
Lúc ấy Trần Tử An nói chỉ là một câu khách sáo, Hứa Trăn cũng không cho là thật.
Thời điểm đó, “Tam Quốc” còn chưa chiếu, “Sấm Quan Đông” chưa khởi động máy, “Lang Nha Bảng” còn chưa thành hình, Hứa Trăn cũng chỉ một diễn viên nhỏ không thể lọt vào ánh mắt của các đại lão.
Tuy nhiên chỉ với hai năm ngắn ngủi, một câu nói đùa trước đó lại trở thành sự thật.
Hôm nay Hứa Trăn gặp lại Trần Tử An, nhìn thấy mái tóc xám trắng của ông đã trắng hơn vài phần so với hai năm trước, khiến hắn không khỏi cảm khái thời gian trôi qua và những thay đổi của năm tháng.
“Tiểu Hứa, lát nữa cậu cứ đứng bên cạnh xem mọi người diễn.” Trần Tử An nói, “Đợi tôi quay xong cảnh của Hạo Vũ rồi sẽ mang cậu đi thử vai.”
Hứa Trăn cười gật gật đầu, thối lui đến một góc trong phim trường, hứng thú bừng bừng mà xem công tác quay phim của “Thập Nguyệt Vi Thành”.
Xem được vài phút, hắn cảm thấy hơi có điều suy tư.
Hứa Trăn chưa có nhiều kinh nghiệm trong các đoạn điện ảnh, “Dương Gia Tướng” thích lên lịch quay và dựng khung hình đẹp, “Tú Xuân Đao” thì chú ý nhiều hơn đến diễn biến của câu chuyện, mà Trần Tử An thì khác với bọn họ ——ông ấy coi trọng nhất chính là đắp nặn nhân vật.
Ví dụ như trước mắt, nhân vật của Từ Hạo Vũ gọi là “A Tứ”, là phu kéo xe của phú thương Lý Ngọc Đường tại Hương Giang.
Nhân vật này rất đơn giản: Lão bản đối tốt với gã, gã liền sẵn sàng liều mạng vì lão bản, đây là nhân vật có tâm tư đơn thuần ở tầng dưới chót.
Nhưng mà Trần Tử An lại có yêu cầu rất cao đối với nhân vật này.
“Cậu không thể tỏ vẻ lạnh như băng vậy được, đừng có nhìn người khác như kiểu bọn họ đang nợ tiền cậu,” Trong phim trường, Trần Tử An nhẫn nại mà giải thích cho Từ Hạo Vũ giảng, “Cậu phải diễn ra một A Tứ khờ khạo ngu đần.”
“Ánh mắt ngốc một chút, xuẩn một chút, đừng tỏ vẻ.”
“Cậu phải quên chuyện mình đẹp trai đi, biết không?”
“……”
Trần Tử An khua chân múa tay mà nói hết nửa ngày, còn Từ Hạo Vũ vẻ mặt nghiêm túc, liên tiếp gật đầu.
Một lát sau, cảnh quay tiếp tục, nhưng Trần Tử An nhìn A Tứ trước màn ảnh, cái miệng nhếch lên, trừng mắt tức giận như đứa thiểu năng trí tuệ thì suýt tức đến đột quỵ.
“Ngọa tào, đây là cái gì vậy!”
Cách đó không xa, Hứa Trăn rành mạch mà nghe thấy Trần Tử An phun thô tục, hung hăng vứt kịch bản xuống đất.
“Phốc……”
Nhân viên xung quanh cũng nhịn không được mà cười thành tiếng.
Từ Hạo Vũ đã diễn cảnh này đến ba lần đều không đạt, không còn cách nào khác, đạo diễn Trần Tử An đành phải cho gã ra ngoài lề để trang điểm, hạ hỏa một lúc rồi mới bấm máy tiếp.
Hứa Trăn nhìn Từ Hạo Vũ ngồi xổm ở bên sân với vẻ mặt hoang mang, bất đắc dĩ mà cười cười, đi về phía gã, hỏi: “Suy nghĩ cái gì đó?”
Từ Hạo Vũ ngẩng đầu lên, vẻ mặt đưa đám nói: “Sư phụ, tên ngu đần này phải diễn như thế nào đây?”
“Tôi cảm giác mình không tìm thấy trạng thái!”
Hứa Trăn liếc mắt sang trái sang phải, thấy xung quanh không có ai mới cúi người xuống, nhỏ giọng nói: “Anh đừng nghe đạo diễn nói, ông ấy nói không đúng.”
“Anh không cần tỏ vẻ ngu ngốc, cứ tự nhiên một chút là được.”
Từ Hạo Vũ nao nao, tổng cảm giác lời này nghe có chút không đúng, nhưng không đợi gã cân nhắc minh bạch, chỉ nghe Hứa Trăn lại nói: “Anh ngẫm lại xem, A Tứ là dạng người gì?”
“Một phu kéo xe, chỉ cần lão bản đối tốt với hắn thì hắn liền sẵn sàng giao cả tánh mạnh cho lão bản, cái này gọi là “kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà chết”. Đây là kiểu người thuần túy, nghĩa sĩ, sao có thể bị coi là kẻ ngốc?”
“Đây phải gọi là xích tử chi tâm.” (cái tâm của em bé, đơn thuần và chân thành)
Từ Hạo Vũ nghe xong thì liền cảm thấy trước mắt sáng ngời, liên tục gật đầu giống nhu gà con mổ thóc.
Hứa Trăn vừa nói vừa cầm lấy kịch bản của Từ Hạo Vũ, nhìn nội dung bên trên rồi thuận miệng giải thích: “Trong cảnh này có một điểm cảm xúc nhỏ.”
“Đó chính là lão bản nghe nói A Tứ thích một cô nương, nói muốn giúp hắn cầu hôn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận