Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 147: Ăn Tết? ?

Tối hôm đó, Hứa Trăn được đoàn phim thông báo rằng tất cả các cảnh quay của Vô Hoa đã hoàn thành và không có cảnh nào cần phải quay lại. Vậy là quá trình quay phim của hắn trong "Sở Lưu Hương truyền kỳ" đã chính thức đóng máy.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Trăn cùng Chu Hiểu Mạn liền thu thập hành lý, rời khỏi Vân Sơn và lên đường về nhà.
Chỉ đạo động tác Viên Vũ Anh cũng trùng hợp rời đi, do đó hai người liền đi chung xe đến sân bay.
“Tiểu hứa, cậu là người ở đây?”
Trên đường đến sân bay, Viên Vũ Anh không quên thân phận là "điệp viên của Gala Lễ hội mùa xuân", mà tiếp tục bắt lấy cơ hội để nói chuyện với Hứa Trăn.
Hứa Trăn đáp: “Tôi là người Cam Châu.”
Viên Vũ Anh nghe vậy liền hỏi tiếp: “Cam Châu a, rất xa, vậy tết này cậu có dự định về quê không?”
Hứa Trăn cảm thấy hơi kỳ là, bây giờ chỉ mới tháng 10, mà đối phương lại hỏi hắn về tết nguyên đán?
Nhưng vì người ta đã hỏi, hắn cũng phải thành thật trả lời: "Tôi sẽ về Cam Châu một chuyến để ăn tết, nhưng thời gian không nhiều, bởi vì tôi phải chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật năm nay, kỳ thi sẽ bắt đầu vào đầu năm mới.”
Hứa Trăn vốn nghĩ Viên Vũ Anh sẽ hỏi hắn về chuyện tham gia kỳ thi nghệ thuật. Nhưng ngoài dự đoán, Viên đại thúc thế nhưng vẫn kiên quyết nắm lấy đề tài ăn tết này.
“Lúc tết đến, cậu có hay xem Gala hội xuân không?” Viên Vũ Anh hỏi.
Hứa Trăn xấu hổ mà cười cười, nói: “Khi còn nhỏ mỗi năm đều xem, hai năm trở lại đây, tôi cảm thấy chương trình Gala hội xuân càng ngày càng kém.”
Viên Vũ Anh nghe xong thì hơi ngẩn ngơ, hỏi: "Sao lại kém? Không có tiết mục cậu yêu thích sao? Bình thường thì cậu thích xem tiết mục nào?”
Hứa Trăn nói: “Không liên quan đến loại hình tiết mục, chủ yếu chính là mấy năm nay, mỗi năm đều tìm một đống minh tinh đến diễn tiết mục, diễn tiểu phẩm nhàm chán, mà ca hát cũng rất đồng đều, không có gì nổi bậc.
“Dù sao tôi cũng đây phải Fans bọn họ, cho nên không có hứng thú cho lắm.”
Viên Vũ Anh: “…”
Nếu đã như vậy, thì hiện tại sao có thể tiếp tục đề tài Gala hội xuân đây, mình phải làm sao bây giờ!
Hắn ta nghĩ một hồi rồi lại nói: “Nếu không xem Gala hội xuân thì cậu xem cái gì?”
Hứa Trăn liền trả lời: “Cũng không phải là không xem, tôi cứ mở TV ra rồi để đó, còn mình thì cứ đi làm việc thôi.
"Chương trình Gala Lễ hội mùa xuân sôi động và náo nhiệt, nếu làm nhạc nền thì có thể coi như mang một chút không khí Tết đến."
Viên Vũ Anh: “…”
Thôi, mình không thể mặt dày nhấc lên cái đề tài này nữa!
Một lúc sau, mấy người xuống xe ở sân bay.
Bọn họ không đi cùng máy bay, Hứa Trăn cùng Chu Hiểu Mạn đi trước, còn Viên Vũ Anh và những người khác ở chờ chuyến sau.
Nhàm chán không có việc gì làm, Viên Vũ Anh đon giản móc điện thoại ra, gọi một cú điện thoại.
“Uy, lão Viên đây.
"Lần trước không phải cậu hỏi tôi về Hứa Trăn sao? Được rồi, để tôi kể cậu nghe một số chuyện mà tôi tìm hiểu được.
“Về phương diện võ thuật khẳng định không thể chê, tôi đã hỏi qua, người ta lúc 4 tuổi đã bắt đầu luyện công, đến nay vẫn chưa dừng. Trong quá trình quay phim, tôi luôn nhìn thấy câu ấy dậy sớm để tập thể dục vào buổi sáng, tiềm lực rất vững chắc, không phải dạng khoa chân múa tay.
“Đứa trẻ có tính cách rất tốt, với ai cũng khách khách khí khí, không hề nóng nảy, cũng không có mấy tất xấu giống như các diễn viên khác.”
“…”
Vài phút sau, Viên Vũ Anh đem tất cả những lời có thể khen được, đều khen từ đầu đến chân.
Bao gồm việc hắn thực hiện những cảnh quay nguy hiểm mà không cần thế thân và cả chuyện hắn đạp dây cáp an toàn để hỗ trợ bạn diễn.
Còn về những lời phàn nàn của Hứa Trăn về Gala lễ hội mùa xuân…
Quên đi, mấy người không cần biết đâu.
Chiều ngày 22 tháng 10, Hứa Trăn cùng Chu Hiểu Mạn trở về thủ đô từ căn cứ quay phim Vân Sơn. Sau một đêm nghỉ ngơi ngắn ngủi, Hứa Trăn lôi ra một bộ đề thi tuyển sinh đại học thật được hắn giữ gìn cẩn thận và làm theo đúng thời gian quy định.
Chu Hiểu Mạn sẽ dựa trên nguyên tắc chuẩn của đáp án để chấm điểm. Nếu tính phần thành phần là 40 điểm thì bộ đề này có lẽ đáp án được khoảng 480 điểm.
Không cao lắm, nhưng đủ với một sinh viên nghệ thuật.
Điều này khiến Hứa Trăn, người luôn thấp thỏm không yên phải thở phào nhẹ nhõm.
Không sao, dù sao hắn cũng chỉ muốn vào một trường đại học diễn xuất.
Trong khoảng thời gian tới, hắn sẽ tiếp tục từng bước học tập, phấn đấu để an tâm hơn trong bài thi, nhưng nhìn chung không cần quá lo lắng.
Từ ngày hôm sau, thói quen của hắn đã được điều chỉnh từ 4 giờ sáng đến 5 giờ sáng, mỗi ngày ăn cơm sáng, hắn còn có thể chừa ra một giờ để theo dõi tin tức giải trí.
Mặc dù Hứa Trăn không quan tâm lắm đến những câu chuyện phiếm trong làng giải trí, nhưng vẫn cần phải kiên trì theo dõi mỗi ngày để tránh tình trạng xấu hổ khi người khác biết mình nhưng mình lại không biết người khác.
"Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào?"
Một buổi sáng nọ, khi Hứa Trăn vừa trở về sau bài tập thể dục buổi sáng ở công viên tập thể, thì Kiều Phong đột nhiên chạy về căn hộ của hắn, vừa mở miệng thì chính là vấn đề này.
Hứa Trăn luôn cảm giác câu này hình như có chút quen tai.
“Tin xấu là gì?” Hứa Trăn hỏi trước.
Kiều Phong cảm thấy hơi tiếc nuối và nói: "Giải thưởng Phi Ưng đang thu thập các đề cử cho các hạng mục khác nhau. Anh e rằng cậu sẽ không thể tham gia vào hạng mục “Người mới xuất sắc nhất” năm nay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận