Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 223: Phóng Viên Muốn Đến

Nói Liễu Diễm Dương là nam chính, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là nam chính của một bộ phim điện ảnh dài 90 phút, mà số cảnh quay chỉ có hơn 40 phút.
Ngoài hai cảnh “Nghe hát giết người” và “Con phố đẫm máu” đã được quay, thì những cảnh phức tạp hơn chỉ là còn phân đoạn ám sát Cửu Vương Gia ở trại nuôi ngựa ngoài Kinh Giao.
Hơn nữa, địa điểm quay cảnh đó được đặt tại Căn cứ nhiếp ảnh Nhu Vân ở ngoại ô phía Bắc thành, chứ không phải ở Hoành Châu.
Hứa Trăn không có việc gì phải làm, mà khi không có nhiệm vụ quay phim, hắn lại đi xem biểu diễn của các diễn viên khác.
Trong đoàn phim có ba diễn viên chưa đầy 10 tuổi, bọn trẻ đóng các vai Liễu Diễm Dương, Triệu Tiêu Đầu cùng với lão bà của Triệu Tiêu Đầu thời thơ ấu.
Điều thú vị chính là Tống Úc, người này khi không có việc gì làm, lại luôn thích đi chọc ghẹo bọn trẻ, cầm đồ ăn vặt và đồ chơi, hướng dẫn chúng diễn kịch, thế nhưng bọn trẻ lại tỏ ra không mấy quan tâm.
Ngược lại, là Hứa Trăn, ngay khi hắn vừa xuất hiện, mấy tiểu bằng hữu này sẽ lập tức vây quanh, tán gẫu với hắn về đủ thứ chủ đề bổ dưỡng, hơn nữa còn cầm đồ ăn vặt mà Tống Úc cho để đến lấy lòng Hứa Trăn. Việc này khiến Tống Úc nhìn thấy liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nguyên nhân là do bọn trẻ cho rằng Hứa Trăn bận đóng phim mà vẫn có thể tiếp tục bảo trì kết quả học tập tốt, cho nên liền chạy đến hỏi hắn có bí quyết gì…
Điều này khiến Hứa Trăn rất xúc động, bọn trẻ bây giờ thực sự rất có động lực, quả thực khiến hắn muốn mua cho mỗi đứa một bộ sách luyện tập.
Mua cái gì tốt nhất? Hoàng cương mật cuốn có phiên bản tiểu học, hay “Ngũ Tam” cũng có phiên bản trung học cơ sở, thậm chí là đề thi mô phỏng trong vòng 3 năm…
Các bạn nhỏ nhìn chằm chằm vào ánh mặt “Hiền từ” của Hứa Trăn, không hiểu tại sao trong ngày nóng bức như vậy lại chợt rùng mình một cái.
……
Hôm nay là ngày 8 tháng 7, Hứa Trăn vừa hoàn thành xong cảnh quay buổi sáng và đang dự định chạy đi xem màn biểu diễn của những người khác, thì đột nhiên, đạo diễn Tô Văn Bân gọi hắn lại.
“Tiểu Hứa, chiếu nay tôi sẽ điều chỉnh lại một chút kế hoạch quay phim,” Biểu tình của Tô Văn Bân rất nghiêm túc, nói: “Chúng ta sẽ quay cảnh 17, chính là cảnh sau khi Triệu Tiêu Đầu cứu cậu khỏi cuộc chém giết đẫm máu trên đường phố.
“Trong phân đoạn này có rất nhiều lời kịch, cậu đã chuẩn bị nó từ trước chưa?”
Hứa Trăn nói: “Tôi đã ghi nhớ tất cả các lời thoại và có thể quay bất cứ lúc nào.”
Tô Văn Bân nghe hắn nói như vậy, liền vừa lòng gật gật đầu, nói: “Chiều nay, bên phía Đằng Tấn Ảnh Thị muốn tới phim trường để thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền, tôi đang cân nhắc tận lực nên tìm một cảnh tương đối an toàn để người ngoài xem.”
Hứa Trăn gật gật đầu.
Tô Văn Bân nói cảnh quay này tương đối an toàn.
Bởi vì, phân đoạn này chỉ có hai nhân vật: Hứa Trăn đóng vai Liễu Diễm Dương và Tống Úc đóng vai Triệu Tiêu Đầu.
Thời gian vừa vặn sau cảnh chém giết đẫm máu trên đường phố.
Triệu Tiêu Đầu sau khi cứu Liễu Diễm Dương ra thì tạm thời đưa hắn về thiên viện riêng ở nhà mình
Trong lúc trò chuyện, cả hai tình cờ phát hiện ra mình đều là những người sống sót trong "Vụ huyết án Ôn Lương Châu" 10 năm trước.
Cả hai nói chuyện thâu đêm, chỉ hận gặp nhau quá muộn, nhưng Liễu Diễm Dương trong lúc vô tình đã giết chết một trong những thủ hạ của Triệu Tiêu Đầu, Triệu Tiêu Đầu bị buộc vào thế phải giết chết hắn, bồi thường cho người nhà của đối phương, huynh đệ trong tiêu cục cùng người trong giang hồ là hai chuyện khó có thể quyết định.
Bởi vì y là tiêu đầu, thứ mà người làm việc áp tải phụ thuộc vào chính là thanh danh của bản thân.
Nếu ngươi đi trò chuyện vui vẻ với người đã giết chết huynh đệ của mình, điều này truyền ra ngoài sẽ làm rét lạnh trái tim của những huynh đệ khác, về sau ai sẽ dám trở thành thủ hạ làm việc cho ngươi?
Mâu thuẫn của người trưởng thành chính là ở chỗ này, mà xung đột đầu tiên của Liễu Diễm Dương và Triệu Tiêu Đầu cũng bởi vậy mà sinh ra.
Buổi trưa ngày hôm đó, khi đến phim trường, Hứa Trăn phát hiện Tống Úc đến rất sớm và cũng đã hóa trang xong phần tạo hình hôm nay.
Bộ trang phục y mặc hôm nay rất khác so với ngày thường.
Để thể hiện cảm giác hào phóng và cứng rắn của tiêu cục, nước da của Tống Úc đã bị chuyên gia trang điểm làm tối đi, nhìn qua trông có vẻ góc cạnh rõ ràng.
Ngoài ra, còn có một ít râu quanh miệng y, làm tăng thêm cảm giác thăng trầm.
Trải qua một phen giả dạng như vậy, khoảng cách tuổi tác giữa y và Hứa Trăn vốn không hề rõ ràng trước đó bỗng chốc được làm rõ.
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của y, Hứa Trăn nhịn không được muốn bật cười.
Tống Úc dứt khoát ngăn hắn lại, giả vờ tức giận nói: “Không cho cười! Nghẹn trở về!
“Ca ca cậu đang nghiêm túc đóng phim thì có cái gì mà buồn cười!”
Trưa hôm đó, phóng viên bên phía Đằng Tấn Ảnh Thị đã đến đúng giờ hẹn.
Họ đang lên kế hoạch thực hiện một chương trình đặc biệt về việc quay phim của liên hoan phim điện ảnh kỹ thuật số lần đầu. Hầu hết các đoàn tham gia đều đang ở Hoành Châu vào thời điểm này, điều này tạo điều kiện thuận lợi cho các cuộc phỏng vấn của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận