Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 722: Niềm Vui Ngoài Ý Muốn

Từ Văn Quang cũng tùy theo nở nụ cười, chờ tiếng cười ngừng lại, hắn ngửa đầu nhìn về phía Hứa Trăn, trong mắt tràn đầy thưởng thức, nói: “Hôm nay màn diễn này xác thật khá tốt, đặc biệt là biểu hiện của cậu ở trường thi, nói những câu diễn đó, cho tôi rất nhiều linh cảm.”
“Có khả năng là tôi muốn thêm những câu đó vào trong kịch bản chúng ta.”
“Công việc kế tiếp đoàn đội của tôi sẽ liên hệ với cậu, chúng ta nguyện ý chi trả phí dụng bản quyền tương ứng.”
Nghe được lời này, ngay lập tức Hứa Trăn có cảm giác niềm vui bất ngờ.
Hắn chỉ thay đổi vài câu mà còn được trả phí?
Đi diễn thử, mà còn kiếm được chút tiền lời!
Lát sau hắn cảm thấy tâm trạng hôm nay trở nên thoải mái rất nhiều.
Từ Văn Quang nói những lời này, trên thực tế là ám chỉ bản thân hắn tán thành đối với màn trình diễn của Hứa Trăn.
Hắn thấy trên mặt Hứa Trăn lộ ra nụ cười vui sướng, cảm giác người thanh niên này có lẽ là hiểu rõ ý của hắn, không nhịn được vui mừng gật đầu.
Đột nhiên Từ Văn Quang làm theo phép hỏi Hứa Trăn mấy vấn đề, như là lý giải của hắn về nhân vật như thế nào, đối với chuyện xưa thì có cái gì phải chú ý.
Hứa Trăn thân là người dẫn đầu trong trăm thí sinh, sớm đã chuẩn bị câu trả lời ứng phó với mấy vấn đề này, lúc này trả lời như đã được chuẩn bị xong.
Cuối cùng, kết thúc, Hứa Trăn lễ phép khom lưng cúi chào với các vị giám khảo, xoay người muốn rời đi.
“Hứa Trăn, cậu chờ một chút,” Lúc này Từ Văn Quang bỗng nhiên gọi một chuyện, gọi Hứa Trăn lại, nói, “Cậu là người diễn kinh kịch sao?”
Hứa Trăn quay đầu, nao nao, chợt ăn ngay nói thật nói: “Là kiểu người có yêu thích trình độ phổ thông.”
Từ Văn Quang gật đầu, nói: “Vậy là đủ rồi.”
“Dương Tử Dung có cái đam mê: Thích hát hí đọc thơ, đặc biệt thích "Tam Quốc", tôi đã sắp xếp rất nhiều cảnh xưa trong bộ phim sắp chiếu tới đấy.”
Từ Văn Quang cười nói: “Tôi nhớ rõ cậu đã từng đóng vai Chu Du trong phim truyền hình "Tam Quốc", cậu rất quen thuộc với chuyện xưa bên ngoài Giang Đông sao?”
Hứa Trăn gật đầu nói: “Cũng tương đối quen thuộc.”
Từ Văn Quang nói: “"Trường phản pha" nghe qua sao?”
Hứa Trăn không khỏi sửng sốt một chút.
Trường, phản, pha? !
Hắn mắt sáng rực lên, nói: “Bây giờ tôi nhắc lại một đoạn cho ngài?”
“Ha ha ha ha ha……”
Một lát sau, mấy người trong phòng thử tức khắc cười thành một trận.
Cười rồi cười, dưới yêu cầu của Từ Văn Quang, Hứa Trăn thật sự đã đọc lại một đoạn "Trường phản pha" trong phòng thử.
Hắn không phải xuất thân chính quy, không có học qua kiến thức cơ bản chuyên môn “Xướng niệm tố đả” đó, nếu để ý chi tiết thì chắc chắn sẽ có độ chênh lệch lớn đối với diễn viên kinh kịch chuyên nghiệp.
Nhưng mà, bởi vì cái đoạn xướng này hắn thật sự nghe quá nhiều, bởi vậy toàn bộ giọng hát, động tác, biểu cảm đều cực kỳ giống, dẫn tới khi Từ Văn Quang nghe, thậm chí có hơi do dự: Có phải là hắn nên cho Hứa Trăn đi thu âm xướng kịch hay không?
Rốt cuộc, thì Dương Tử Dung chỉ là một điều tra viên gián điệp, sao có thể xướng đến tốt như vậy……
Khi xướng xong một đoạn đơn giản, Từ Văn Quang không có đánh giá, cười mời Hứa Trăn rời đi, bảo hắn quay về chờ thông báo.
Sau khi tiễn hắn đi xa, mấy vị ban giám khảo trong phòng mới thảo luận đoạn biểu diễn vừa rồi.
“Ha ha ha…… Nếu như đoạn diễn thử này của Hứa Trăn truyền ra, thì đoán chừng cũng chưa có người biết đây là diễn ngẫu hứng!"
Trong đó một vị ban giám khảo cười nói: “Vẫn là Đạo diễn Từ phản ứng nhanh, lúc hắn vừa mới bước vào cửa, tôi cũng chưa hiểu được cái tình huống gì!”
Vừa rồi khi phó đạo diễn Lý Gia Hào đối diễn với Hứa Trăn cũng chỉ vội vàng gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, lúc ấy tôi cũng ngốc theo.”
“Đột nhiên hắn quay đầu nói chuyện với tôi, hơn nữa đạo diễn Từ cũng tự mình đáp diễn lại với hắn, khiến cho tôi hoảng sợ!”
Lý Gia Hào không nhịn được cảm khái nói: “Người thông minh cùng người thông minh đối thoại, để cho một đứa ngốc như tôi bị kẹp ở bên trong, thật sự là quá khó khăn!”
“……”
Với màn biểu diễn vừa rồi của Hứa Trăn mọi người mồm năm miệng mười tán thưởng một lúc, nhân tiện thổi phồng tốc độ phản ứng của đạo diễn Từ một chút.
Đến nỗi ngay tình huống lúc đó ngay cả chính Hứa Trăn cũng hiểu lầm, căn bản không phải đoàn phim nào cũng kiểm tra hắn như này, mấy người ngậm chặt miệng không đề cập tới.
Một vị khác nhìn thấy tâm trạng của Từ Văn Quang dường như không tồi, hỏi: “Nhìn dáng vẻ của đạo diễn Từ xem ra là rất xem trọng Hứa Trăn?”
Từ Văn Quang gật đầu, nói: “Niềm vui bất ngờ.”
“Lúc trước tôi cũng đã nói qua, nhân vật Dương Tử Dung này, trông thế nào không quan trọng, số tuổi bao nhiêu cũng không quan trọng, quan trọng nhất là bản chất đặc thù trí dũng song toàn, cần phải vừa trầm ổn, đầu óc lại linh quang.”
Hắn vừa nói, vừa dùng ngòi bút ghi vào nhật ký của mình, nói: “Nếu một mặt chúng ta cứ theo đuổi “bản giống” của các diễn viên phía trước, đó chính là rơi vào luẩn quẩn, bản thân chúng ta theo đuổi có lẽ là “thần thái”.”
Nói xong, Từ Văn Quang ngẩng đầu lên, nói với phó đạo diễn: “Trước nhớ kỹ Hứa Trăn đi, chúng ta tiếp tục thử.”
“Cụ thể là sau khi chấm chúng ta lại thảo luận cụ thể hơn.”
Phó đạo diễn Lý Gia Hào gật đầu, ghi lại những nội dung đạo diễn Từ vừa mới nói.
Mà các giám khảo khác xung quanh nghe được lời này của hắn, lại lần nữa dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía chủ tọa thượng Từ Văn Quang.
“Lúc trước đã nói qua”, bản chất đặc trưng của Dương Tử Dung là trí dũng song toàn?
Nếu như tôi không mất trí nhớ thì ông chủ như ngài có lẽ là chưa từng nói qua?
Bạn cần đăng nhập để bình luận