Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 200: Quá Chói Mắt

Hứa Trăn lên sân khấu không đến 10 giây, giám khảo chính Uông Bác Vũ đã âm thầm tăng cao sự đánh giá của mình về hắn.
Chỉ nhìn mỗi màn biểu diễn vừa rồi, ít đã được trên 85 điểm rồi.
Không phải là nói kỹ thuật diễn của hắn tốt bao nhiêu, mà là, động tác, thần thái, ngữ khí đều rất rất giống với trạng thái của một người già thực thụ.
Bước chân nặng nề, lưng hơi gù, nói chuyện như là trong rương kéo gió, thở hổn hển.
Thậm chí, Uông Bác Vũ có thể tưởng tượng ra từ trong dáng đi của hắn: Người này dường như chân không quá linh hoạt, giống như bị phong thấp, đĩa thắt lưng cũng có chút vấn đề….
Có thể đơn giản thông quan ngôn ngữ cơ thể diễn một nhân vật giả thiết đến mức độ này, có thể nói là rất cao cấp.
Trong kế hoạch bồi dưỡng sinh viên chính quy của Trung Hí cũng có chương trình dạy như này, nhưng là, cho dù những sinh viên đã từng học qua môn này, cũng có rất ít người có thể đạt được trình độ như Hứa Trăn.
Chênh lệch thiên phú, có đôi khi rất khó thông qua sự cố gắng sau này để bù đắp lại được.
Uông Bác Vũ cúi đầu, âm thầm viết câu nhận xét đầu tiên về Hứa Trăn vào tờ bảng điểm: Trước khi thi đã tiến hành quan sát nhân vật một cách chuyên nghiệp, có thiên phú khá cao trong việc mô phỏng.
Viết xong câu này, Uông Bác Vũ ngẩng đầu, tiếp tục xem.
Sau đó, nhân vật con rể mà Mạnh Nhất Phàm và “con gái” do một thí sinh khác diễn lên sàn.
Hai người nói chuyện mấy câu đơn giản ở cửa nhà trước, người con rể bày tỏ tâm tình căng thẳng của mình hiện tại, con gái thì an ủi qua loa, sau đó, hai người gõ gõ cửa.
Ba vợ đến mở cửa cho hai người vào, mẹ vợ thì vắt chân ngồi trên ghế salon, dùng ánh mắt soi mói nhìn về phía con rể.
Vai ông nội mà Hứa Trăn diễn nói mấy câu khách sáo không đau không ngứa.
Tính đến bây giờ, mấy người đều diễn rất quy củ.
Ngoại trừ kỹ năng cơ bản của ba vợ hơi kém một chút, kỹ năng biểu diễn của bốn người còn lại đều trên mức độ đạt chuẩn.
Lúc trước Uông Bác Vũ đã quan sát phần bàn luận đầu của 5 người, biết bọn họ đều tiến hành định vị đại khái cho mỗi nhân vật:
Nhân vật chính con rể là Phượng Hoàng nam xuất thân từ nông thôn, đặc điểm tính cách là vừa tự ti lại tự phụ;
Con gái là cô gái mềm mại gia cảnh tốt, chưa từng trải qua nỗi khổ của củi gạo dầu muối, ôm ảo tưởng không thực tế về cuộc sống;
Ba mẹ vợ không hài lòng lắm về người sắp làm con rể này, hai người một người phụ trách hát mặt đỏ, một người phụ trách hát mặt trắng, chèn ép tất cả các phương diện của phượng hoàng nam này.
Ông nội thì phụ trách ba phải, cho dù người khác nói thế nào, ông đều bày tỏ sự cưng chiều vô điều kiện đối với cháu gái rượu.
Giả thiết nhân vật này Uông Bác Vũ cơ bản là tán thành, xem như là tổ thí sinh thực tế nhất trong số các tổ thi sáng nay.
Nhưng mà, tiểu phẩm cứ diễn diễn mãi, Uông Bác Vũ lại phát hiện ra, hiệu quả cuối cùng thể hiện ra lại có chút khác với tưởng tượng trước đó.
---- Mạnh Nhất Phàm quá chói mắt rồi.
Là một diễn viên thành thục có kinh nghiệm lên sàn diễn hàng trăm lần, y đứng trong đám người, mỗi hành vi lời nói, nhất cử nhất động, đều mang theo khí chất diễn vô cùng nổi bật, cảm giác biểu diễn tinh tế làm cho mấy thí sinh thường ở xung quanh tạo nên cảm giác thua kém.
Y ngồi trước mặt ba mẹ vợ, thái độ thành khẩn, không kiêu ngạo không tự ti, mặc dù ngoài miệng nói trong nhà điều kiện không được tốt, nhưng trên mặt lại không có chút tự ti, giống như không phải đang bị làm khó dễ, mà là đang kiêu ngạo giảng giải về trải nghiệm cuộc sống đầy phấn đấu của mình.
Rõ ràng ở trong giả thiết là nhân vật bị khinh bỉ nhất trong sân khấu, Mạnh Nhất Phàm lại dùng thực lực, khí chất của mình diễn giải ra cái gì gọi là “chỉ có diễn viên nhỏ, không có nhân vật nhỏ”.
Lại thêm, Mạnh Nhất Phàm tự như có chút khinh thường biểu diễn của những người khác, luôn vô tình mà cố ý ngắt câu thoại tiếp theo của người khác, điều này làm cho cục diện nhìn qua càng nghiêng về một bên.
Không đến hai phút trôi qua, trong sân khấu cho dù là người diễn vai phản diện, người diễn vai hiền từ, đều biến thành xanh mặt.
Không diễn nổi nữa!
Đừng nói là tiếp tục gây khó dễ, thậm chí là một rót cho y một chén trà!
“Ha ha, Tiểu Mạnh là người nông thôn, thế thì ba mẹ cháu vốn làm nghề gì? Có bảo hiểm xã hội không, có tiền trợ cấp tuổi già không?” Thí sinh diễn vai mẹ vợ căng da đầu hỏi.
Mạnh Nhất Phàm nói: “Thưa dì, cháu không giấu dì, ba mẹ cháu đều là nông dân chính gốc, trong nhà thuê mấy mẫu đất, từ trước đến giờ là trồng rau, mấy năm gần đây chuyển sang trồng cây ăn quả, nhưng mấy năm nay hoa quả bán không được giá, cơ bản cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.”
“Còn về bảo hiểm xã hội, năm đó sức khỏe ông bà cháu không tốt, cháu và em trai lại đang đi học, thật sự không có tiền mua cái này, ba mẹ cháu cũng không có tiền dưỡng lão.”
Mạnh Nhất Phàm thái độ thành khẩn nói: “Dì, tình hình nhà cháu như thế nào cháu đều ăn ngay nói thật cho dì, không hề lừa dối. Bây giờ mỗi tháng cháu đều gửi về nhà 2000 tệ, về sau số tiền này cũng sẽ không ngừng.”
“Cháu là con trưởng, không có khả năng trơ mắt nhìn ba mẹ tuổi già không nơi nương tựa.”
“Khi dì suy sét về điều kiện của cháu, có thể trực tiếp giảm thu nhập của cháu xuống 2000,3000 tệ, cháu sẽ tiếp tục cố gắng từ xuất phát điểm này.”
Một phen lời nói trực tiếp chặn họng lại lời thoại phía sau của ba mẹ vợ luôn rồi.
Hai người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không nói tiếp được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận