Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 296: Trăn Quả

Mà lúc này, Thẩm Đan Thanh nhìn qua cũng không được bình tình và tự nhiên cho lắm.
Đối với những việc trái nguyên tắc này thì so với Hà Thái, cô còn thống hận hơn.
------- Ta không ngại mấy người có tài nguyên tốt, thậm chỉ còn mang theo một nước cờ đi trước so với người khác.
Nhưng, nếu các người mới vào cửa đã tính toán dùng gạch để ném vào sau lưng người khác, vậy đó chính là nhân phẩm có vấn đề.
Tuy những người như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng ánh mắt của Thẩm Đan Thanh trước giờ không chứa nổi hạt sạn, chứ đừng nói đến đếm được trên đầu ngón tay, dù chỉ có một người cũng đã khiến cô phát điên rồi.
Qua giờ ăn cơm trưa, cô trở lại trường quay, vừa vào cửa đã nhìn thấy Hứa Trăn đã ngồi phát ngốc ở một góc.
Hắn đặt hộp cơm trên đầu gối, nhưng nhìn dáng vẻ hình như cũng chưa ăn được mấy muỗng.
“Hắc, suy nghĩ gì đấy?” Thẩm Đan Thanh thấy thế liền cười, đi ra phía trước, vỗ bả vai Hứa Trăn nói: “Mau ăn nhanh, chúng ta sắp bắt đầu ghi hình vào buổi chiều rồi.”
Hứa Trăn đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện với mình, khi nhìn lại thì thấy đó là Thẩm Đan Thanh.
Hắn vội vàng từ trên ghế đứng lên, cung cung kính kính nói: “Thẩm lão sư!”
Kể từ ngày nhìn thấy Hứa Trăn diễn nhân vật lão thái trong “Vạn Gia Ngọn Đèn Dầu” ở trường học, Thẩm Đan Thanh liền thấy Hứa Trăn càng nhìn càng thuận mắt, lại cảm thấy hắn có vài phần tương tự với bản thân cô.
Cô ngước nhìn người thanh niên cao hơn mình một cái đầu, mỉm cười: "Chiều nay có người lựa chọn thách đấu với tác phẩm “Tuyệt Đại Song Kiêu” của cậu, thế nào, có cảm thấy hai năm qua mình tiến bộ không? Hơn nữa liệu có thể giữ vững được vị trí lôi chủ của mình?”
Hứa Trăn nghĩ nghĩ, nói: “Tiến bộ khẳng định là có.
“Nhưng liệu có thể bảo vệ vị trí hiện tại ngay trong vòng thứ nhất hay không, hơn nữa, vị kia thách thức với vai diễn năm đó của tôi, khiến tôi bây giờ cũng bất lực, không thể đoán trước được.”
Thẩm Đan Thanh nghe vậy ha ha cười, nói: “Vậy cậu có mục tiêu gì không?”
Hứa Trăn cười nói: “Vẫn là hy vọng có thể ở lại càng nhiều vòng càng tốt.”
Thẩm Đan Thanh nghe hắn nói mấy lời khách sáo, cũng không đi vạch trần, cô chỉ thì thầm bên tai hắn, nhẹ nhàng dặn dò nói: “Đối thủ cạnh tranh của cậu không hề đơn giản.
“Tên là Vương Hữu Lâm, diễn viên đi ra từ lớp huấn luyện của Hoa Ảnh Truyền Thông, tuổi còn trẻ, lại có rất nhiều điểm tương đồng với cậu.
“Đến lúc đó, nhất định phải tỉnh táo lên, đem hắn xử lý thật tốt, ngàn vạn lần đừng vừa ra sân đã lật xe giữa chừng!”
Hứa Trăn âm thầm nhớ kỹ tên này, cười gật gật đầu.
Dứt lời, Thẩm Đan Thanh liền dường như không có việc gì mà nghênh ngang rời đi, về tới chỗ ngồi của mình.
……
Vừa rồi, Hứa Trăn ngồi phát ngốc, thần thờ nhìn ra ngoài cửa sổ vào lúc ăn cơm, cũng không phải gì có người muốn khiêu chiến với nhân vật kinh điển của hắn.
Mà là bởi vì một ít việc vặt ở bên phía công ty.
Một thời gian trước, bộ phim điện ảnh kỹ thuật số "Ôn Lương Châu" đã được phát hành.
Do chủ đề của điện ảnh kỹ thuật số còn hạn chế, chi phi thấp, thiết bị lạc hậu, chất lượng hình ảnh thô ráp, nên bản thân tác phẩm không được đánh giá quá cao, trừ bỏ lượng Fans hùng hậu của Hứa Trăn và Tống Úc đang ngày đêm truy phủng thì bộ phim này cũng không gây được bao nhiêu tiếng vang.
Tuy nhiên, so với những tác phẩm cùng thể loại thì chất lượng của bộ phim này lại cao một cách đáng sợ.
Hai ngày trước, Kiều Phong vui vẻ nói với Hứa Trăn rằng tác phẩm "Ôn Lương Châu" đã xuất sắc giành được giải vàng của "Liên hoan phim kỹ thuật số lần thứ nhất".
Trong khi Điện ảnh và Truyền hình Đông Nhạc đang dần trở nên nổi tiếng trong giới, đồng thời lại giành được hợp đồng quay phim kỹ thuật số với Đằng Tấn Ảnh Thị, đây có thể nói là được cả danh tiếng lẫn tài sản.
Thái Thực Tiễn không ngần ngại mà vung tay, trực tiếp chi 1% quyền lựa chọn cho Hứa Trăn, dùng nó để khen thưởng cho những công hiến mà hắn đã làm cho công ty.
Khi Hứa Trăn nghe tin, hắn còn nghĩ rằng công ty sẽ chia cho mình 1% cổ phần.
Nhưng nghe Kiều Phong giải thích, hắn mới nhận ra: Hóa ra "quyền lựa chọn" chỉ là quyền mua cổ phần, chứ không phải trực tiếp cấp...
Giá bán cực ưu đãi 1% chỉ cần 300 vạn.
Tuy nhiên, Hứa Trăn rất nghèo, xuất đạo hai năm, hắn thậm chỉ còn chưa có đủ 300 vạn tiền mặt trong tay.
Đâu chỉ không có, không bằng nói là còn lâu mới có…
Chi tiêu của hắn không lớn, ngoại trừ tiêu dùng hàng ngày, hắn cũng chỉ thỉnh thoảng cấp một ít tiền nhang đèn cho chùa Pháp Vân.
Nhưng, Hứa Trăn quả thực chưa kiếm được nhiều tiền.
Sau khi Thái Thực Tiễn cấp quyền lựa chọn, ông ta mới phát hiện Hứa Trăn nghèo, cho nên không còn cách nào khác là chấp thuận một khoản vay không lãi suất khác cho hắn, để hắn nắm cổ phiếu trước, còn tiền thì cứ chậm rãi trả lại.
Hứa Trăn vừa mới nhận được cuộc gọi từ Kiều Phong, hiện tại đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái về chuyện này.
Rõ ràng hắn lấy được thưởng cho công ty, nhưng lại không nhận được một chút tiền mặt nào, ngược lại còn bắt được một khoản nợ khá lớn…
Người thành phố thật biết làm ăn, còn bản thân mình thì cứ luôn có cảm giác như bị người lừa gạt.
Tác động trực quan nhất của sự việc này đối với Hứa Trăn là hiện giờ hắn đang rất hy vọng mình có thể ở lại chương trình “Tôi Là Phái Diễn Xuất” càng nhiều vòng càng tốt.
Quay thêm vài tập nữa, kiếm thêm chút tiền, để nhanh chóng thanh toán xong khoản nợ này!
Nếu không, cuộc sống mỗi ngày của hắn sẽ khó ăn, khó ngủ mất!
Giờ nghỉ giữa trưa sắp kết thúc, Hứa Trăn liền tranh thủ đi toilet.
Trên đường trở về, hắn ngẫu nhiên nhìn thoáng qua cửa sổ bên phía hành lang, và nhìn thấy hai bàn tay đang không ngừng vẫy vẫy.
Hứa Trăn thò đầu nhìn qua, liền trông thấy hai tiểu cô nương đang trông mong mà ngồi xổm bên ngoài cửa sổ, vừa thấy hắn, cả hai lập tức nở một nụ cười vui vẻ.
“A Chân A Chân, tôi, tôi, chúng tôi là “Trăn Quả” nè!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận