Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 348: Sửa Lại Rồi? !

Lúc quay phim tới hiện trường, yêu cầu của Trần Tử An đối với các diễn viên rất khắc khe đến một chữ cũng không thể sửa, một ánh mặt cũng không được sai.
Kết quả, những người trẻ tuổi này không chỉ bóp méo trí tuệ của chính mình, mà còn tự mãn cho rằng mình đã hoàn thành tốt công việc...
Ai cho các ngươi mặt mũi này?
Trận đầu tiên ông ta xem đến vô cùng tức giận, thế cho nên hiện tại trận thứ hai đã kết thúc, hỏa khí vẫn chưa tiêu tan.
Ngay sai đó là trận thứ ba, “Đầu Danh Trạng”, lại là điện ảnh của mình.
Trận Tử An thậm chí còn muốn phất tay áo chạy lấy người.
Nhưng nể mặt mũi của tổ tiết mục, ông ta vẫn miễn cưỡng, nhẫn nại mà ngồi ngay ngắn, dùng ánh mắt thận trọng nhìn về phía sân khấu.
Nhìn nhóm này xem.
Hy vọng nhóm người này sẽ không khiến ông thất vọng như trận đầu tiên!
……
Sau khi một bản nhạc nền du dương kết thúc, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Ở vòng thi này, hình thức biểu diễn không phải là sân khấu hóa mà là quay một bản điện ảnh đơn giản.
Đoàn phim dựng một trường quay tạm thời trên sân khấu, với một số máy quay được đặt xung quanh, chỉ đơn giản là phục dựng lại cảnh quay chân thật của đoạn phim.
Khán giả không chỉ được xem diễn xuất của các diễn viên trên sân khấu mà thông qua màn ảnh rộng còn có thể nhìn thấy sơ lược phim “thô”, có phần giống với góc nhìn của đạo diễn trong cảnh quay.
Cảnh quay đầu tiên trên màn ảnh rộng là tấm lưng thon thả của một nữ nhân.
Đàm Tinh Tinh, người đóng vai "Vợ của lão nhị", sửa sang lại một kiện quan phục trên giá, thất thần nói: “Cũng không biết, Nhị Hổ khi nào mới trở về.”
Ngay sau đó, màn ảnh lập tức chuyển đến Hứa Trăn, đóng vai lão đại.
Hắn ngồi trên ghế quan mão, nhìn cũng không nhìn Đàm Tinh Tinh, một tay chống cằm, một tay đùa bỡn chén trà, khuôn mặt lạnh lùng, như thể đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Trần Tử An nhìn thấy một màn này, nhịn không được hai mắt sáng ngời.
“Lão đại” này rất có hương vị!
Mặc dù lúc này hắn một câu cũng không nói, nhưng chỉ dựa vào tư thế ngồi và thần thái này, hắn liền có phong thái của một vị tướng soái, có cảm giác là lão đại của một sơn trại.
Hơn nữa, người này rõ ràng mang khuôn mặt của một thanh niên, nhưng khí độ lại trầm ổn, cổ quái, trang điểm cùng trang phục có vẻ không ăn nhập với bối cảnh của nhân vật.
Có thể làm được điểm này thực không dễ dàng!
Trần Tử An nhìn xuống kịch bản trong tay, tìm phần giới thiệu diễn viên, sau đó không khỏi a một tiếng.
Người này chính là Hứa Trăn?
Trước đây nhiều người đã từng nhắc đến nam diễn viên này, ông cũng nghe nói cách đây ít lâu, hắn đã được đề cử trong hạng mục Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất tại lễ trao giải Bạch Ngọc Lang, điều này đã gây ra khá nhiều tranh cãi.
Thật sự là người trước mắt này?
Trần Tử An vô thức ngồi ngay ngắn, ông muốn xem thật kỹ đoạn phim ngắn này.
Cũng đơn giản phán đoán thực lực của người thanh niên này.
……
Giờ này khắc này, muốn nói giữa sân ai thấp thỏm nhất, chỉ sợ không phải các diễn viên trên đài, mà là chỗ ban cố vấn, Thẩm Đan Thanh.
Cô đã lo lắng bọn nhỏ sẽ tiếp tục diễn như phiên bản luyện tập vừa rồi, sau đó lại bị ăn mắng xối xả giống như bọn Trương Sam.
Đồng thời cô cũng lo lắng, bọn họ hấp tấp chỉnh sửa lại phần diễn xuất, kết quả lợn lành thành lợn què, mặt trong mặt ngoài đều ném sạch sẽ.
Hai chuyện này không có cái nào kém hơn cái nào, khiến cho Thẩm lão sư không thể nhúng tay vào, mà vô cùng luống cuống.
Khi bắt đầu màn biểu diễn, họ về cơ bản tuân theo nhịp điệu mà họ vừa tập luyện, ngoại trừ việc Đàm Tinh Tinh và Đinh Tuyết Tùng mỗi người xóa một vài lời thoại, thì nhìn chung không có sự thay đổi lớn.
Thẩm Đan Thanh quan sát biểu diễn, nhưng trái tim thì đang treo lơ lửng giữa không trung.
Thật tình, cô rất lo lắng về Tề Khôi.
Một màn đó có lẽ là điểm khác biệt lớn nhất giữa đoạn phim ngắn này và điện ảnh gốc, Tề Khôi đã thêm một câu nói đầy ẩn ý để thể hiện lòng trung nghĩa của nhân vật, những lời nói đó nghe có vẻ uy lực nhưng không phải dạng người như “Triệu Nhị Hổ” có thể nói ra được.
Làm sao bây giờ? Các cậu định xử lý như thế nào đây?
“Đại Ca, Ngọ Dương! !”
Ngay lúc Thẩm Đan Thanh lo lắng sốt ruột nhất, một âm thanh vang dội bỗng nhiên cắt ngang sân khấu.
Một lúc sau, Tề Khôi một thân nhung trang sải bước vào phim trường, nắm chặt tay đầy phấn khích nói: “Tô Châu thành 4000 người, tất cả đều hàng!”
Nhìn thấy một màn này, Thẩm Đan Thanh lập tức ngây ngẩn cả người.
Sửa lại!
Tất cả các thiết lập đã được gỡ bỏ, để lại một câu ngắn gọn như vậy.
Dù là tráng sĩ đoạn cổ tay nhưng lại đoạn đến dứt khoát lưu loát, khá đẹp mắt, hình ảnh của Triệu Nhị Hổ đột ngột thay đổi từ một chí sĩ đầy lòng nhân ái, lòng dạ thiên hạ biến thành một tên đơn thuần thiện lương cộc lốc.
(Tráng sĩ đoạn cổ tay: truyện kể vị tráng sĩ nọ bị rắn độc cắn vào cổ tay liền dứt khoát chặt cả bàn tay tránh chất độc lan toàn thân, dùng để hình dung cách làm việc quyết đoán, không chần chừ)
Khung cảnh này, kết hợp với vẻ ngoài đơn giản và trung thực của Tề Khôi, ngay lập tức bổ sung cho nhau và trông rất hài hòa.
Ngay sau đó, lão đại cùng lão nhị liền xảy ra tranh chấp gì vấn đề có nên giết 4000 hàng bình này hay không.
Hai người tranh cãi, cãi ra lửa, Hứa Trăn thậm chí còn muốn rút đao bức bách Tề Khôi.
Đàm Tinh Tinh ở bên cạnh thấy thế liền bản năng mà ôm lấy Hứa Trăn, nôn nóng nói: “Thanh vân, huynh mau buông đao ra! Nhị hổ là huynh đệ của huynh, giữa huynh đệ có gì thì cứ từ từ nói?”
Trượng phu trên danh nghĩa của nàng là Triệu Nhị Hổ, khi thấy bộ dáng hai người thân mật như vậy, tức khắc lông tơ dựng ngược, kinh giận nói: “Liên Nhi, nàng làm gì!”
“Mau buông tay rồi lăn qua một bên!”
Đàm Tinh Tinh tức khắc biết mình thất thố, nàng vội vàng buông Hứa Trăn ra, trên mặt ửng hồng một trận, há miệng thở dốc, muốn cái gì nhưng cuối cùng lại không thể nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận