Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 641: Chuột Nhỏ Rơi Vào Lu Gạo

Lương Võ Triết ngẩn ngơ sau một lúc lâu, cơ bắp trên mặt hơi cứng đờ, giọng khàn khàn nói: “Cha ngươi đã lớn tuổi như vậy, cũng chỉ có một đứa con trai là ngươi, cho nên ngươi không thể chết được…”
“Ta không thể chết, vậy thì ai có thể chết?” Hứa Trăn trực tiếp đánh gãy lời nói của đối phương, hắn quay đầu nhìn những gương mặt trẻ tuổi ở xung quanh, nói: “Ở đây có người nào không phải cha sinh mẹ dưỡng?”
Hắn chợt nhìn lai phía Lương Võ Triết, trong mắt nổi lên một chút tức giận cùng thất vọng, nói: “Tiên sinh, chính ngươi đã nói với chúng ta, cách mạng phải đổ máu, phải hy sinh.”
“Là ngươi nói với chúng ta, một giờ này quan trọng đến nhường nào.”
“Hiện tại ngươi thấy ta là người bốc thăm trúng thì liền muốn hủy bỏ…Dựa vào cái gì? !”
Lương Võ Triết hơi hơi hé miệng, muốn nói lại thôi.
Nhìn thấy đôi môi run rẩy và hốc mắt hơi hơi phiếm hồng của y, Hứa Trăn nhịn không được quay mặt qua chỗ khác, bình phục lại cảm xúc của chính mình, nhẹ giọng nói: “Tiên sinh…”
“Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài……”
Khi nói chuyện, hô hấp của hắn dần dần bình phục, biểu tình ngày càng thêm kiên định.
Hứa Trăn hít sâu một hơi, nói: “Nhưng, nếu Lý Sùng Quang ta dám đứng ở chỗ này thì đã chuẩn bị tốt cho cái chết của mình.”
Hắn đưa cao tờ giấy trên tay lên, nhìn thẳng vào đối mắt Lương Võ Triết, nói: “Tờ thăm này là ta bốc trúng, vậy nó chính là của ta, ta sẽ không nhường cho bất cứ người nào.”
“Giai đoạn cuối cùng này, ta sẽ đi với ngài.”
Giờ khắc này, sự bình tĩnh trên người Lương Võ Triết gần như hoàn toàn biến mất.
Y ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt trẻ tuổi ở trước mặt, cả người giống như vừa rơi khỏi đài cao, từ một lãnh tụ cách mạng kiên định biến thành một người đàn ông trung niên bình thường.
Lương Võ Triết nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thanh âm khàn khàn nói: “Sùng Quang, ta, ta không thể…”
“Ta không thể…”
Một câu còn chưa nói xong thì lệ nóng đã tràn ra khỏi hốc mắt.
Lương Võ Triết không nói gì mà chỉ ôm chầm lấy Hứa Trăn vào lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.
……
“Cắt!”
Một lát sau, đạo diễn Trần Tử An hô lên, ý bảo cảnh diễn đến đây đã kết thúc.
Ông ta đi tới trước máy quay, lúc nhìn lại cảnh quay vừa rồi liền nhịn không được mà líu lưỡi một trận.
——Trong cảnh diễn vừa rồi, Hứa Trăn đã chọn phong cách giống hệt với Lương Võ Triết!
Không có chuyển động cơ thể lớn, không có biểu cảm khuôn mặt quá mức và không có giọng nói ngừng ngắt rõ ràng.
Đằng sau màn biểu diễn dường như bình tĩnh của hai người, lại ẩn chứa một cảm xúc sâu sắc và cảm xúc ẩn nhẫn này có thể được nhìn thấy rõ ràng dưới góc nhìn của máy quay.
Đây chính là phương thức biểu diễn chính mà phim điện ảnh nên lựa chọn sử dụng.
Tuy nhiên, ông ta chưa bao giờ nhìn thấy Hứa Trăn có phong cách biểu diễn cao cấp như vậy…Là học từ ai, hay là ai dạy hắn?
Nếu không…thì học đến đâu dùng đến đó? ?
Sau cảnh diễn này, toàn bộ phim trường đều an tĩnh đến đáng sợ.
Đạo diễn Trần Tử An đang xem cảnh phát lại, cho nên nhất thời chưa đưa ra đánh giá nào đối với Hứa Trăn, mà diễn viên quần chúng trong sân thì ai nấy đều tỏ ra vẻ mặt phức tạp, không biết nên nói cái gì.
Bị áp diễn?
Không hề.
Những người này chỉ dùng mắt thường để cảm nhận, họ thậm chí không nhìn ra được sự khác biệt trong phong cách diễn xuất của Hứa Trăn và Lương Võ Triết.
Ban đầu có những người không phục Hứa Trăn, ác ý phỏng đoán hắn mang vốn vào đoàn, mạnh miệng khẳng định kỹ năng diễn xuất của hắn chỉ ở mức trung bình. Tuy nhiên lúc này đây, nhóm người này đã bị cảnh quay hai ba phút nghiền áp đến an tĩnh như gà.
Đây là cảnh mà bọn họ đã từng diễn qua, cho nên những người này quá rõ ràng, bản thân mình không thể vượt qua được…
Nửa phút sau, Lương Võ Triết lui khỏi trạng thái biểu diễn, y nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Hứa Trăn, cười nói: “Không tệ.”
Hứa Trăn vội vàng mỉm cười, lễ phép nói: “Cảm ơn Lương lão sư chỉ điểm!”
“Cảm ơn ta cái gì.” Lương Võ Triết lắc lắc đầu, nói, “Là do cậu thông minh.”
“Cảm tạ ta cái gì,” Lương Võ Triết lắc lắc đầu, nói, “Là chính ngươi thông minh.”
Nói xong, y quay đầu nhìn về Trần Tử An, nói: “Như thế nào, còn muốn tiếp tục thử vai sao?”
“Ha ha ha……”
Lúc này Trần Từ An đã xem xong cảnh quay vừa rồi, ông ta rời khỏi vị trí sau máy quay, cười nói: “Còn thử cái gì nữa? Vừa rồi tôi còn muốn trực tiếp nói “Thông qua”.”
“Nhưng đáng tiếc qua không được, toàn cảnh vừa rồi là “Cảnh quay dài”.”
Ông ta vỗ vỗ tay, nói với nhóm nhân viên công tác trong sân: “Kiểm tra trạng thái của thiết bị, 10 phút sau chính thức bắt đầu quay!”
Trần Tử An quay đầu nhìn về phía Hứa Trăn, cười nói: “Thừa dịp “Sùng Quang” đã vào trạng thái, chúng ta tranh thủ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, trực tiếp thu lại cảnh quay vừa rồi.”
Hứa Trăn nghe được lời này thì lập tức lộ ra sắc mặt vui sướng.
Thông qua!
Ta đã bắt được nhân vật Lý Sùng Quang này!
Bởi vì suất diễn không nhiều lắm, Hứa Trăn không quá để ý đến bản thân bộ phim, nhưng hoàn cảnh của đoàn phim này thật sự khiến hắn vô cùng ái mộ.
Có quá nhiều thứ đánh giá để hắn học tập theo các vị tiền bối lão sư, Hứa Trăn mới chỉ diễn một cảnh với Lương Võ Triết thì đã có thể ngộ ra chút ít trải nghiệm. Cho nên nói, nếu như hợp tác quay phim trong ba tuần, hắn sẽ thu hoạch được bao nhiêu thứ?
Đây quả thực là chuột nhỏ rớt vào lu gạo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận