Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 368: Kinh Nghiệm Tâm Đắc

“Cắt!”
Đạo diễn tổ B, Mạnh Tiêu Thanh nhô đầu ra khỏi máy theo dõi và kêu lên: “Vừa rồi Tiên Nhi bỏ sót thoại rồi!”
“Nhanh chóng lấy kịch bản ra xem lại, chúng ta quay một lần nữa!”
Tạm dừng quay phim, Tô Nghiên lui ra khỏi trạng thái nhân vật, dùng tay mình quạt quạt, sau đó quay đầu nói với Hứa Trăn: “Mau mau mau, vừa rồi tôi quên câu nào vậy? nhắc cho tôi đi!”
Hứa Trăn ngữ tốc bay nhanh nói: “Chị không phải quên mà là đoạt.”
“Sau khi tôi nói “Tại sao không thể gả cho tôi”, thì chị đừng lên tiếng, mặt sau vẫn là thoại của tôi…”
“……”
Trải qua hai ngày diễn với nhau, Tô Nghiên đã hoàn toàn đem Hứa Trăn trở thành “Máy nhắc nhở hình người”.
Quên từ, đọc sai thoại, cứ trực tiếp hỏi đối phương, căn bản lười mở kịch bản ra xem lại.
Hơn một phút sau, tổ quay phim của bọn họ bắt đầu quay lại một lần nữa.
Hai người vẫn còn đang vội vàng vừa rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại, tiến vào trạng thái nhân vật.
“n?”
Giờ khắc này, bên sân, người dẫn đầu nhóm lãnh đạo không khỏi nhẹ thở dài một tiếng.
Vào thời điểm bắt đầu quay phim, bà thấy rõ phong thái và biểu cảm của Hứa Trăn đã có những thay đổi tinh tế.
Một giây trước, hắn vẫn là một thanh niên tuấn tú, dáng người cao thẳng, lông mày thưa và đôi mắt đẹp.
Mặc dù trên đỉnh đầu là kiểu tóc đầu đinh ba phân, trên người mặc một chiếc áo khoác ngắn bằng vải gai màu nâu nhạt, nhưng trông hắn vẫn giống như một vị công tử gặp nạn, toàn thân không có chút hơi thở quê cha đất tổ nào.
Nhưng mà ngay sau đó, khi tiếp tục quay phim, người dẫn đầu nhóm lãnh đạo đã chứng kiến quá trình Hứa Trăn thay đổi:
Chỉ trong vài giây, khí chất đạm nhiên xuất trần trên người hắn nhanh chóng phai nhạt, cả người giống như một bức tranh sơn thủy họa, nét vẽ thoải mái, bút lông đậm và mực nhạt, sắc màu dần dần tươi sáng, đường cong dần dần rõ ràng.
Đặc biệt là cặp mắt kia.
Ánh mắt mời vừa rồi còn bình đạm như nước thì lúc này giống như được ai đó đốt sang lên, cảm giác thuần khiết, ngay thẳng, một dây gân gần như từ trong sương cốt chàn ra, nháy mắt tràn ngập toàn thân.
—— đây là thay đổi người sao?
Những diễn viên trẻ tuổi hiện tại đã diễn xuất tốt như vậy? !
Đó là suy nghĩ thực sự của nhóm lãnh đạo vào lúc này.
Mà cùng lúc đó, tổng đạo diễn Trương Tân Kiệt khi nhìn thấy màn này thì cũng nhịn không được một trận kinh diễm.
Lợi hại a!
Khi Hứa Trăn tới thử vai cho nhân vật Chu TruyềnVõ, hắn còn xa khả năng nắm bắt đặc điểm của nhân vật như hiện tại.
Nếu là có, thì làm sao Trương đạo phải chờ đến lần thử vai thứ vai mới bằng lòng giao vai diễn cho hắn?
Bây giờ chỉ mới nửa năm trôi qua, nhưng Hứa Trăn đã trải qua những gì và tại sao hắn lại tiến bộ vượt bậc như vậy?
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một nhân vật khác xa với khí chất và hình tượng của bản thân Hứa Trăn, đã có thể được hắn khắc họa đến mức này, đây mới chính là tư thế của một diễn viên giỏi!
……
Trên thực tế, Hứa Trăn, người ở trên phim trường, không biết rằng những người xung quanh sẽ có ý kiến đánh giá cao về mình như vậy.
Xuất đạo đến nay đã được 2 năm rưỡi, đến thời điểm này hắn đã từ một tân binh đơn thuần không hiểu biết gì, đi đến một bước hiện tại, cơ hồ có thể nói là mỗi thời mỗi khắc đều ngộ được những kiến thức mới, mỗi thời mỗi khắc hắn đều đang vượt qua chính con người cũ của chính mình.
Đặc biệt là trong khoảng sáu tháng trở lại đây, hắn đã “Không làm việc đoàng hoàng” mà trở thành đại thúc tuổi trung niên trong “Lão Nam Hài”, quốc vương trong “Hamlet”, nam tặc trong “Thiên Hạ Vô Tặc”, lão đại trong “Đầu Danh Trạng” …và hàng loạt các nhân vật thượng vàng hạ cám khác.
Hứa Trăn thật sự có rất nhiều kinh nghiệm tâm đắc diễn các nhân vật không giống mình.
Hơn nữa, lão sư Lương Mẫn Anh đã cẩn thẩn hướng dẫn cho hắn, mà hắn đối với nhân vật “Truyền Võ” này cũng đã thấu hiểu đến tường tận.
Chỉ cần nắm được nội hạch của nhân vật này, thì kỳ thật không khó để nhập vai Truyền Võ.
“…. Tại sao lại không thể gả cho tôi?”
Rất nhanh, bọn họ lại đi tới cảnh quay bị mắc kẹt vừa rồi.
Tô Nghiên đóng vai Tiên Nhi ngẩng đầu lên,, con ngươi nhẹ nhàng run run, chợt lại rũ xuống, sau một lúc lâu không nói một lời.
“Tỷ, chuyện chị muốn nói, “Chu Truyền Võ nhìn tháy dáng vẻ của cô lúc này, liền vội vã đi tới trước mặt cô, thần sắc nôn nóng vói, “Chính là vì chị đã đính hôn với ca của tôi sao?”
“Tỷ, tôi không để bụng!”
Nghe hắn nói như vậy, đôi mắt của Tiên Nhi bị bịt kín một tầng hơn nước, cô khẽ thở dài: “Cậu không hiểu…. Chuyện của tỷ, cậu vốn không biết gì hết.”
“Cả đời này của tỷ sẽ không bao giờ tái giá nữa?”
“Vì sao?” Truyền võ kinh ngạc, nói, “Tỷ, có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp tỷ!”
“Cậu giúp không được…”
Tiên Nhi xoay người xong chỗ khác, đưa lưng về phía Truyền Võ, giống như là đang hạ quyết tâm rất lớn, rồi cuối cùng nói: “Được rồi, nếu cậu một hai bắt tỷ nói, vậy tỷ nói cho cậu biết.”
“Dọc đường đi tới Quan Đông này, tỷ đã trải qua rất nhiều việc. Từng gả chồng, từng vào gánh hát, còn……”
Nói tới đây, âm thanh của cô khẽ phát run, cách hồi lâu mới dùng giọng run rẩy để nói: “…Còn bị ác bá cưỡng hiếp.”
Giọng nói của Tiên Nhi mang theo âm thanh nghẹn ngào: “Từ ngày hôm đó trở về sau, tỷ vẫn luôn ghét bỏ chính mình.”
“Tỷ đã không còn sạch sẽ, sao có thể còn mặt mũi mà gả chồng…”
Nghe những lời này, Truyền Võ đầu tiên là sửng sốt, sau đó bỗng dưng nảy lên một cổ nồng đậm thương tiếc từ tận đáy lòng.
Hắn một lần nữa vòng đến trước mặt Tiên Nhi, cúi nữa người xuống, đau lòng đến hốc mắt phiếm hồng: “Tỷ, tỷ không được tự nói bản thân mình như vậy!”
“Đây không phải do tỷ làm sai, trời đã không chê, tôi càng không chê!”
Tiên Nhi buồn bã nói: “Mặc dù là cậu không chê, như cha mẹh cậu có thể đồng ý sao?”
“Nếu việc này truyền ra để cho người ngoài biết, vậy tỷ làm sao có thể làm người, gia đình của cậu sao có thể ngước mặt lên nhìn người khác? Tỷ…”
Cô còn chưa nói xong, thì đã cảm thấy cơ thể mình nhẹ lên, Truyền Võ một tay ôm cô vào trong ngực, gắt gao mà ôm rồi kêu lên: “Tỷ, tỷ đừng nói nữa!”
“Về sau tỷ đi theo tôi, tôi nhất định không để cho tỷ chịu nửa điểm ủy khuất, tôi sẽ thương tỷ!”
Tiên Nhi bị hắn ôm trong lòng ngực, đôi mắt hơi hơi trợn to, rõ ràng có chút kinh hoảng thất thố.
Tuy nhiên, cô không vùng vẫy, mà chỉ yếu ớt dựa vào ngực người kia, hai dòng nước mắt trong veo lăn dài trên má.
Bạn cần đăng nhập để bình luận