Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 143: Luyện Tập Võ Thuật

Viên Vũ Anh không thuộc CCTV, hắn là phó quán chủ của võ quán Tháp Kiều Võ Dự Châu.
Trong những năm qua, hắn đã đưa các đệ tử của mình đến Gala hội mùa xuân không dưới 10 lần, lần này là buổi biểu diễn của Hoàng Hạc và những người khác chuẩn bị, đồng thời do võ quán của họ dẫn dắt, nhưng ứng cử viên chính thì chưa được xác định.
Vào lúc 6 giờ tối, Trần Chính Hào và Hứa Trăn đều đến phòng tập để học các chiêu thức võ thuật trong cảnh quay đánh nhau của Sở Lưu Hương và Thiên Phong Thập Tứ Lang.
Vì Hứa Trăn vừa hoàn thành bộ phim "Thiên Hạ Đệ Nhất Đao", nên hắn đã rất quen thuộc với kiếm thuật kiểu Đông Phong và học nó rất dễ dàng.
Nhưng Trần Chính Hào lại gặp phải khó khăn không nhỏ.
Theo kịch bản, sau khi Thiên Phong Thập Tứ Lang sử dụng kỹ năng giữ nhà của mình để "Một đao trảm chém gió", thì Sở Lưu Hương phải lách mình trên xà đá, eo lập tức hạ xuống một góc độ, sau đó bắn người lên, tiếp tục động thủ phản kích lại đối phương.
Một bộ động tác này đối với diễn viên đóng thế đã có khó khăn, huống chi là Trần Chính Hào, người vốn dĩ không có khả năng võ thuật.
Hắn cố gắng hết lần này đến lần khác, có thể hạ eo xuống nhưng lại không thể đứng dậy, hắn cứ luôn không tìm được điểm gắng sức phù hợp.
Mặc dù là vừa khéo đứng dậy được, thì cũng không thể đứng vững tại chỗ mà luôn loạng choạng về phía trước vài bước mới có thể ổn định cơ thể.
Trần Chính Hào không tin vào ma quỷ, hắn đã luyện tập hàng chục lần liên tục nhưng vẫn không được.
“Được rồi, Chính Hào, động tác này tạm thời bỏ đi.” Viên Vũ Anh nhìn hắn luyện không được nên chỉ có thể nói, “Tôi sẽ thiết kế một động tác đơn giản hơn cho cậu.”
Nghe vậy, Trần Chính Hào khẽ cau mày, đáp: “Viên chỉ đạo, tôi muốn dùng động tác này!”
Viên Vũ Anh bất đắc dĩ mà cười nói: “Cậu muốn dùng cũng không có biện pháp nha, nếu trên mặt đất bằng phẳng cậu đã không làm được, thì đứng trên xà đá sao có thể diễn đây?
“Nếu nói không cần diễn viên đóng thế, nên tôi sẽ thiết kế một bộ động tác phù hợp nhất với cậu.”
Dứt lời, hắn lại tiếp túc nghĩ ra một bộ động tác khác.
Trần Chính Hào không cam lòng, vẫn còn muốn luyện tập động tác vừa rồi, nhưng động tác quá khó, cho nên hắn chỉ đành phải từ bỏ.
Qua một lúc, đến 8 giờ tối, Hứa Trăn đã luyện kỹ động tác, vì vậy hắn liền rời đi trước. Sau một lúc trở lại phòng ngủ, hắn còn phải tham gia lớp học trực tuyến hôm nay.
Mà trần Chính Hào tỏ vẻ còn muốn luyện tập thêm chốc lát, cho nên hắn đã ở lại phòng tập và tập luyện một cách độc lập. Viên Vũ Anh cũng bồi hắn đến tận 10h tối, người già quả thật không chịu được phong cách làm việc và nghỉ ngơi như thế này, cho nên đành phải bỏ đi trước.
Cuối cùng chỉ còn lại Trần Chính Hào vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại những động tác vừa học được trong phòng tập.
“Hào ca, chúng ta trở về nghỉ ngơi thôi…”
Đến hơn 12 giờ đêm, trợ lý của Trần Chính Hào đã buồn ngủ đến mi mắt cũng không nhấc lên nỗi. Hắn vừa dùng điện thoại để ghi lại hình ảnh luyện tập võ thuật của Trần Chính Hào, nói: “Anh xem, động tác này không phải khá tốt sao? Em cảm thấy ổn hơn rồi.”
Trần Chính Hào cầm khăn lông khô lau mồ hồi trên mặt, nói: “Cậu cứ đi về trước đi, tôi định luyện tập thêm chút nữa.”
Trợ lý nhịn không được mà trợn trắng mắt.
Vị đại ca này! Ngài cũng quá thích cạnh tranh cao thấp với bản thân mình đi!
Ngài không có chút tự giác nào của một lão nam nhân 30 tuổi sao? Hay nghĩ mình còn 18 tuổi?
Thế nhưng, không có biện pháp, khuyên cũng khuyên không được, chỉ có thể tiếp tục bồi thôi.
Vì vậy hai người tiếp tục ở lại luyện tập, đến hơn 3 giờ, Trần Chính Hào mới miễn cưỡng kết thúc nghỉ việc. Sau khi tắm rửa và đơn giản ăn một vài miếng, cả hai cuối cùng rời khỏi phòng tập.
Trời tháng 10, thời tiết đã vào đông, sương mù lượn lờ bên ngoài không khí, sau khi hai người rời khỏi phòng luyện tập và đi đến khu nhà ở gần khách sạn, xuyên qua lớp sương mù hơi mỏng, một bóng người mờ ảo xuất hiện trước mắt bọn họ.
Đi đến gần, liền thấy đó là một thanh niên đầu trọc, trên người mặc một bộ trang phục luyện công, đứng ở trong sân nhỏ, chậm rãi đánh một bài trường quyền.
Người đó không phải Hứa Trăn thì là ai?
Tuy nhiên, có hơi kỳ lạ là, hắn vừa đánh quyền, đồng thời vừa mở loa đi động và để ngay bên cạnh mình.m thanh phát ra không phải tiếng đàn cổ nhạc, cũng không phải loại âm thanh bình thường, mà là…
Ngoại ngữ.
Nghe kỹ thì có vẻ là nội dung của sách khái niệm mới tập 2.
Tên tiểu tử đầu trọc này vừa đánh quyền lại vừa học ngoại ngữ vào lúc sáng sớm…
Hình ảnh đẹp đến mức Trần Chính Hào không khỏi giật giật khóe miệng.
“Hào ca?” Hứa Trăn nhìn thấy hai người bọn họ đi tới, thì ngừng động tác, kinh ngạc hỏi, “Hai người cũng dậy sớm như vậy à?”
Trần Chính Hào cười nhạt, đáp: “Sớm a, mỗi ngày cậu đều dậy sớm như vậy để luyện công sao?
Hứa Trăn nói: “Trước đây cũng không sớm như vậy, nhưng sang năm tôi phải thi đại học, cho nên gần đây đã thay đổi từ thức dậy lúc 5 giờ sang 4 giờ, dành ra một giờ để nghe ngoại ngữ.”
Hai người đơn giản hàn huyên hai câu, sau đó liền tạm biệt nhau.
Đại chiến giữa Sở Lưu Hương và Thiên Phong Thập Tứ Lang cũng sẽ bắt đầu vào buổi trưa hôm đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận