Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 643: Nghe Nói Cậu Rất Giỏi Bắt Chước? ?

Vai diễn của Vương Văn Kỳ chính là phú thương Lý Ngọc Đường tại Hương Giang, cùng chính là phụ thân của Hứa Trăn.
Hiện tại ông hơn 60 tuổi, thanh xuân đã trôi qua từ rất lâu, những nếp nhăn ngang dọc trên khuôn mặt hiện rõ tuổi thật của ông.
Tuy nhiên, khí sắc và vóc dáng của Vương Văn Kỳ vẫn được duy trì vô cùng tốt, dáng người đĩnh bạt, tư thế đi đứng hầu như không có dấu hiệu của tuổi già.
Vương Văn Kỳ đã quay cảnh trên phim trường cả buổi sáng và Hứa Trăn cũng ngồi phân tích khung hình hết một buổi sáng.
Hoàn toàn bất đồng với Lương Võ Triết, Vương Văn Kỳ đã từng là một diễn viên kịch nói, phong cách biểu diễn của ông ta tương đối thích hợp với Hứa Trăn.
Hơn nữa thật sự trùng hợp, những năm đầu tiên chính Vương Văn Kỳ từng đảm nhiệm vai Chu Du trong kịch nói, do đó mà Hứa Trăn đã nhiều lần nghiên cứu diễn xuất của ông, cho nên khá quen thuộc với phong cách của đối phương.
Thoải mái, rơi thả tự nhiên, giơ tay nhấc chân đều thể hiện ra khí độ của một vị bề trên.
Tuy Vương Văn Kỳ không có con đường diễn xuất rộng rãi như Lương Võ Triết, nhưng ở một số dạng nhân vật cụ thể, ông ấy thường đóng góp những màn trình diễn tuyệt đẹp khiến người ta tê cả da đầu, và ông cũng là một diễn viên mà Hứa Trăn vô cùng ngưỡng mộ.
Sau khi trải qua một “Khóa học” buổi sáng, bạn học tiểu Hứa cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà khép lại sổ tay, đi tới lãnh một phần cơm hộp và chạy về phòng nghỉ để sửa sang lại các nội dung ghi chép của mình.
Cuộc đọ sức giữa các ảnh đế thật sự rất tuyệt vời!
Lương lão sư cùng Vương lão sư rõ ràng không phải là tuyển thủ có lối chơi giống nhau, nhưng họ đã tinh tế điều chỉnh bản thân và thích nghi với đối phương, cuối cùng tạo ra hiệu quả thành công nhất.
Đây là khí độ của một ảnh đế - không phải tự mình diễn, mà là xem xét một cách toàn diện hiệu quả tổng thể của một cảnh quay và đạt được thành công chung.
Hợp tác ăn ý với bạn diễn, đây là vấn đề quan trọng mà mình phải nghiêm túc suy nghĩ và học tập thật tốt!
……
Trưa hôm đó, Hứa Trăn “muối cá” một buổi sáng đã bắt đầu làm việc.
Hắn thay trang phục của Lý Sùng Quang, chuẩn bị quay cảnh duy nhất trong ngày:
Người một nhà quây quần ăn bữa cơm tối, Sùng Quang lại nói dối bản thân muốn chăm chỉ đọc sách, cho nên gọi người đưa đồ ăn lên thư phòng.
Phụ thân Lý Ngọc Đường có chút không cao hứng, ông đặt đũa xuống bàn, đi lên thư phòng tìm hắn. Thế nhưng vừa đẩy người vào thì liền thấy Sùng Quang không có nghiêm túc đọc sách mà là lén xem “Oai Thư” của Trung Sơn tiên sinh, khiến cho ông tức giận tím mặt.
Cảnh này không khó, nhưng Hứa Trăn lại chuẩn bị vô cùng nghiêm túc.
Đây là lần hợp tác đầu tiên giữa hắn và Vương Văn Kỳ lão sư.
Hai ngày này Hứa Trăn vẫn luôn cân nhắc mối quan hệ giữa hai cha con, suy nghĩ đối phương sẽ diễn như thế nào và bản thân sẽ ứng đối ra sao.
Trưa hôm đó, lúc đi vào phim trường, hắn nhìn thấy Vương Văn Kỳ đang ngồi xem kịch bản trên ghế xếp ở bên sân, Hứa Trăn nghĩ nghĩ, đứng dậy đi về phía đối phương, dự định sẽ tập dợt một lần cảnh quay trước khi tiến vào quay chụp chính thức, miễn cho đến khi quay chính thức lại xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn.
Nhưng điều làm cho hắn bất ngờ là, Vương Văn Kỳ nhìn thấy Hứa Trăn đi tới thì không cần chờ hắn mở miệng mà đã chủ động khép lại kịch bản trong tay, nói: “Đối diễn?”
Hứa Trăn vội vàng lễ phép chào hỏi đối phương, sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy, quấy rầy Vương lão sư rồi.”
“Tôi có chút không chắc về cảnh này cho nên muốn tập dợp với ngài trước.”
Vương Văn Kỳ hơi hơi mỉm cười, gật đầu nói: “Khách khí rồi.”
Ông ném kịch bản sang một bên, đứng dậy khỏi ghế gấp.
“Đúng rồi, tôi nghe nói……”
Vương Văn Kỳ hỏi Hứa Trăn: “Hình như cậu rất giỏi bắt chước người khác?”
Hứa Trăn nghe vậy thì ngẩn ra, không hiểu ý tứ bên trong lời nói của đối phương, cho nên do dự nói: “Ách…kinh nghiệm của tôi không đủ, có đôi khi sẽ gặp phải một số tình huống khó giải quyết, do đó mới muốn tham khảo phương pháp diễn xuất của các vị tiền bối.”
Vương Văn Kỳ nghe vậy thì nhẹ nhàng cười cười, không đánh giá gì thêm. Ông duỗi tay chỉ về phía bàn gấp ở trước mặt, ý bảo hắn ngồi ở chỗ đó.
Hứa Trăn hiểu ý, lập tức ngồi xuống bên cạnh bàn, lật lật phần kịch bản mà Vương Văn Kỳ mới ném qua.
……
Cùng lúc đó, đạo diễn Trần Tử An nhìn thấy hai vị diễn viên đang loay hoay trò chuyện gì đó, cho nên vội đi qua hóng chuyện.
Hai người bọn họ đang làm gì vậy?
Ông vừa nghĩ đến đây thì hiện trường trước mắt đã cho ông biết đáp án.
Cách đó không xa, Hứa Trăn đang lật xem kịch bản thì nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, hắn vội vàng lấy cuộc tạp chí che lại kịch bản, có chút chột dạ mà nhìn nhìn Vương Văn Kỳ đang đứng sau lưng.
Vương Văn Kỳ mặt âm trầm đi đến bên cạnh bàn, một tay xốc cuốn tạp chí lên, lộ ra phần kịch bản bên dưới.
“Ngươi đang xem cái gì?” Ông chậm rãi năng mắt lên, thần sắc tối tăm mà nhìn Hứa Trăn, sau một lúc lâu không nói một lời.
Mà Hứa Trăn đóng vai Sùng Quang hơi hơi hé miệng, vừa định muốn giảo biện hai câu, lại thấy Vương Văn Kỳ trực tiếp cầm kịch bản ở trên bàn lên, quơ quơ trước mặt Hứa Trăn, phẫn nộ quát: “Đây là chăm chỉ đọc sách mà ngươi nói sao?”
“Ta bỏ nhiều tiền cho ngươi đi học, nhưng ngươi lại đi xem loại “Oai thư” này? !” (Loại sách báo chưa được công nhận)
Tiếng quát giận dữ của ông vô cùng vang dội, khiến cho toàn bộ người trong phim trường đều có thể nghe thấy, dẫn tới vô số quần chúng ăn dưa.
Mà Hứa Trăn lại không bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh, hắn nghe thấy cha mình quát lớn, liền cố nén lửa giận trong mắt mà kêu lên: “Đây không phải là oai thư!”
Hứa Trăn quật cường mà trực diện với cơn thịnh nộ của lão cha, đáp: “Đây là tư tưởng mới!”
“……"
Bạn cần đăng nhập để bình luận