Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 692: Vị Trí Được Nâng Cao

Mà cùng lúc đó, chủ thương hiệu đồng hồ thấy Hứa Trăn nhìn xuống đồng hồ lần thứ 13 thông qua buổi tiếp phát sóng trực tiếp, thì trong lòng không khỏi rất vui mừng.
——Vị nghệ sĩ này quả nhiên phúc hậu!
Tận chức tận trách với đại ngôn, không ngừng gia tăng sự chú ý cho đồng hồ nhà mình!
Chỉ trong một thời gian ngắn, chủ sở hữu thương hiệu đã thấy rằng số lượt xem trên trang web chính thức của chiếc đồng hồ này đã tăng lên đáng kể.
Chủ nhãn hiệu phấn khích xoa tay, chụp ảnh Hứa Trăn đang nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ một cách “Thâm tình", sau đó gửi cho bộ phận tuyên truyền, nói: "Sửa bức tranh này, nhanh chóng phát một đợt tuyên truyền.”
“Nói là…” Hắn nghĩ nghĩ, tìm từ nói, “Phong cách ánh sáng, bộc lộ tài năng.”
“The Legend đồng hành và chứng kiến truyền kỳ ra đời!”
……
Sau khi lễ trao giải Ngọc Lan kết thúc, Hứa Trăn tiếp tục ở lại Ma Đô thêm hai ngày để giải quyết một số công việc vặt vãnh.
Có thể nói chiếc cúp Thị đế đã giúp vị trí của hắn tăng cao như dựng sào thấy bóng.
Bộ tây trang hắn mặc trong tiệc rượu chính là của đại ngôn âu phục Lai Y, hợp đồng này đã bắt đầu từ bốn năm trước, quan hệ hợp tác giữa hai bên có thể nói là một đường trở thành bạn tốt và bây giờ cuối cùng nó đã được nâng cấp thành đại ngôn toàn tuyến ở khu vực Trung Quốc Đại lục.
Thương hiệu cho hắn mượn chiếc đồng hồ kia, vốn dĩ chỉ nói là quảng cáo cho một sản phẩm nhưng kể từ sau giải Ngọc Lan thì bỗng nhiên hợp đồng mà đối phương lấy ra đã biến thành đại ngôn cho toàn bộ thương hiệu.
Trò chơi tiên hiệp “Tiên Cốt” đã chọn Hứa Trăn làm người phát ngôn vào năm ngoái, cũng cảm thấy rằng mình đã thu được một khoản lớn. Thế là bọn họ mạnh dạn vung tay lên, điên cuồng rải quảng cáo trên các trang Web lớn.
Thậm chí, trang chủ của trò chơi còn để câu “Chúc mừng Hứa Trăn đã nhận được cúp Thị Đế Ngọc Lan” trên giao diện chính, giống như sợ có người không biết Thị đế là người phát ngôn của nhà mình.
Hứa Trăn hiếm khi nhận đại ngôn, bởi vì ngay từ đầu Kiều Phong đã rất xem trọng tiền độ của hắn, khăng khăng lên kế hoạch về một con đường cao cấp cho Hứa Trăn.
Mà cho đến hôm nay, kế hoạch ban đầu cuối cùng đã thành hiện thực.
Có rất nhiều thương hiệu quan tâm đến việc hợp tác với hắn. Mà Kiều Phong hiện đang vui vẻ nghiên cứu xem thương hiệu nào phù hợp với khí chất của Hứa Trăn.
Sau đó, hắn bỗng nhiên phát hiện một sự kiện: Hứa Trăn không có bằng lái ô tô ……
Hơn nữa không lâu trước đây, Hứa Trăn mời vừa thi xong bằng lái xa máy, cách một năm mới có thể thi bằng lái ô tô.
Kiều Phong nhìn mấy đại ngôn nhãn hiệu ô tô trong tay, hận đến đấm ngực dừng chân.
Ai, quên đi, dù sao cũng không có cái nào đặc biệt thích hợp.
Cơm ngon không sợ trễ, sang năm không có Thị đế Ngọc Lan, thì còn có tác phẩm khác?
Nói không chừng khi đó vị trí của A Trăn sẽ càng cao hơn và có thể nhận được đại ngôn cao cấp hơn nữa!
Kiều Phong tự an ủi mình như thế, nhưng cảm giác vẫn vô cùng đau lòng.
……
Ngày 25/6, Hứa Trăn rời Ma Đô và về lại đoàn phim “Phong Tranh” ở Hoành Châu.
Bên này, Liễu Vĩnh Thanh còn cố ý tổ chức tiệc mừng cho hắn, bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt đối với Thị đế năm nay.
——Đúng vậy, chúc mừng vị Thị đế thứ ba, đi ra từ đoàn phim nhà mình!
Liễu Vĩnh Thanh chỉ cảm thấy vô cùng toan sảng.
Cũng không biết là thế nào, nhưng những diễn viên từng hợp tác với mình luôn có thể một bước lên trời.
Y âm thầm cảm thấy, đây là do ánh mắt của mình tốt, có thể nhìn được đúng người.
Tục ngữ nói “Thiên lý mã thường có song Bá Nhạc không thường có” !
Liễu Vĩnh Thanh thở một hơi dài xúc động, tay nâng cao chén rượu đi về phía Hứa Trăn, cười nói: “Thị đế Ngọc Lan lại làm vai phụ cho tôi, đúng là ca đã thiếu cậu một ân tình lớn!”
Hứa Trăn nói: “Lục ca đừng nói như vậy, tôi thích bộ này nên mới nhận, không thể nói là ai nợ ai được.”
Liễu Vĩnh Thanh lắc đầu, đáp: “Cậu có thể nói như vậy nhưng tôi lại không thể coi đó là điều hiển nhiên được.”
“Gần đây công ty các cậu có quay phim gì không? Có cần tôi đi làm khách mời hoặc diễn vai phụ gì đó?”
Hứa Trăn nghĩ nghĩ, nói: “Cái này, sáu tháng cuối năm tôi sẽ quay một bộ điện ảnh đề tài bắt cóc, nếu vai phụ thì cũng chỉ có bọn buôn người cũng cha mẹ mua bán trẻ em…”
Liễu Vĩnh Thanh sắc mặt cứng đờ, nói: “Còn kịch bản khác không?”
Hứa Trăn do dự rồi nói: “Sáu tháng cuối năm công ty chúng tôi dự định sẽ quay một bộ phim đề tài y học, nhưng khả năng là tôi sẽ không tham gia…”
Liễu Vĩnh Thanh nghe thấy đề tài thì lập tức sáng ngời hai mắt, nói: “Được, cái này có thể, không thành vấn đề!”
“Cần nhân vật gì?”
Hứa Trăn nghĩ nghĩ, rồi đáp: “Nếu vai phụ thì chủ yếu là câu chuyện nhỏ của các bệnh nhân, suy thận, ung thư dạ dày, bệnh bạch cầu, nhồi máu cơ tim, xuất huyết não…”
“Lộc cộc……”
Liễu Vĩnh Thanh nghe hắn nói thì nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Bỗng nhiên cảm giác cả người đều không khỏe là như thế nào?
Hai người thuận miệng hàn huyên hai câu, Liễu Vĩnh Thanh liền từ bỏ ý định làm vai khách mời.
Bởi vì Hứa Trăn không phải đơn giản giúp y đáp diễn, mà hắn đã cứu nguy cho đoàn phim, trợ giúp đoàn phim “Phong Tranh” cứu vãn tình thế nguy cấp phải tạm dừng quay.
Loại nhân tình đưa than ngày tuyết này cũng không phải là chuyện tùy tiện tìm vai phụ nào đó diễn là có thể trả hết.
Nhưng tất nhiên, Hứa Trăn cũng không cần y phải trả lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận