Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1112: Lâm Gia 3

Hứa Trăn lấy điện thoại di động ra, mở phần chatbox của Lâm Gia.
Hắn nên nói gì đó.
Chả lẽ lại nói một câu bánh hạt dẻ đã nhận được sao?
Giả ngu kiểu này cũng quá bất lịch sự rồi…
Cảm ơn chị đã làm bánh ngọt cho em?
Nên nhắn cái gì bây giờ…
Ngón tay của hắn vẫn ở trên màn hình một lúc lâu, nhưng cuối cùng hắn cũng không nhắn gì.
Bình thường viết tiểu truyện nhân vật Dương Dương thì ngôn ngữ cứ tự trào ra như nước, còn bây giờ muốn viết một tin nhắn văn bản thôi mà mãi không có ý tưởng gì.
Nói cho cùng là do bản thân hắn suy nghĩ nhiều, hay là không cần phải nghĩ nhiều…
“Đinh Đinh!”
Ngay sau đó, có một tin nhắn được gửi đến.
Không phải của Lâm Gia, mà là sư phụ Liễu Nhiên.
"Bánh hạt dẻ đã gửi đến chưa?” Sư phụ hỏi.
Hứa Trăn sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại: hai ngày trước hắn đã nói với sư phụ, nói lúc đó có một người bạn đi công tác nên giúp hắn mua hai kí bánh hạt dẻ, đợi đến lúc đó hắn sẽ gửi bưu điện chuyển phát đến chùa.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua hộp bánh hạt dẻ vừa nhận được, mặt lộ ra vẻ khó xử.
Cái này... Có nên đưa cho sư phụ không?
Đây là bánh do sư tỷ tự tay làm.
Lấy tâm ý của người ta đến hiếu kính sư phụ, thật sự là có hơi băn khoăn.
Hứa Trăn suy nghĩ một lát, quyết định một lúc rồi đến cửa hàng bánh ngọt ở phố sau trường hỏi một chút, xem bọn họ có thể cho hắn lấy trước một phần để gói lại hay không.
Lễ vật thủ công là trân quý như thế nào, nên để người nhận trân trọng riêng mới đúng.
Sau đó, hắn nhắn lại cho sư phụ của mình: "Con vừa liên lạc với chủ cửa hàng, đã bảo anh ta gửi đồ trực tiếp đến chùa. Hai kí bánh hạt dẻ, hai kí hạnh nhân giòn, sư phụ ngài tự để lại cho mình một ít, còn lại chia cho các hoà thượng khác.”
Một lát sau, hòa thượng Liễu Nhiên nhắn lại đã hiểu rõ, vẻ mặt “Thiện tai”, lại nói: "A Trăn, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”
Hứa Trăn đọc tin nhắn này, cảm giác có hơi kỳ lạ.
Sư phụ phải biết rõ năm nay hắn bao nhiêu tuổi mới đúng chứ, vì sao phải cố ý hỏi cái này?
Hơn nữa, xưa nay sư phụ toàn gọi hắn là "Thủ Chân", rất ít khi gọi là "A Trăn"... Hôm nay có chuyện sao?
Trong lòng Hứa Trăn tràn đầy nghi ngờ, nhưng vẫn thành thật đáp: "Thưa sư phụ, cộng thêm tuổi mụ năm nay đã 21 rồi.”
Một lúc sau, hiểu rõ trả lời: "21 à, không còn nhỏ nữa. Con trai của cư sĩ Lý khi nó bằng tuổi con cũng đã kết hôn lập gia đình rồi.”
"Bây giờ nó đã 24 tuổi, con nó cũng đã được 2 tuổi rồi.”
Hứa Trăn: ?
Vài giây sau, sư phụ lại gửi tin nhắn tới: "Có vừa ý cô gái nào không?”
Hứa Trăn: ? ?
Sư phụ đang nói cái gì vậy?
Thúc giục hắn kết hôn sao?
Hơn nữa sao bỗng nhiên sư phụ đã có thể đánh chữ nhanh như vậy? ?
Hứa Trăn vừa xấu hổ vừa quẫn bách, vội vàng trả lời: "Cám ơn sư phụ quan tâm, đồ nhi còn trẻ, còn chưa đến lúc suy nghĩ những chuyện này.”
Hắn vừa gửi câu này xong, vốn định hỏi trong chùa còn thiếu thứ gì không để trốn đề tài này một chút. Nhưng ai ngờ, tin nhắn tiếp theo của Nhiên hòa thượng rất nhanh đã gửi lại: "’Mộc Mộc thích ăn bánh hạt dẻ’ là biệt danh của quý cô Lâm Gia.”
Hứa Trăn nhìn thấy dòng tin nhắn này, bỗng nhiên ngẩn ra.
Lúc này, Nhiên hòa thượng lại gửi tới một icon gõ mõ, đánh chữ nói: "Duyên khởi duyên diệt, tồn tại một lòng.”
"Vi sư chỉ nói tới đây thôi, còn lại con phải tự trân trọng."
Hứa Trăn cầm di động, nhìn tin nhắn sư phụ vừa mới gửi tới, một lúc lâu hắn cũng không nói gì.
"Mộc Mộc thích ăn bánh hạt dẻ"... Hắn nhớ ID này.
Là một fan kỳ cựu trong dàn fan hâm mộ Hứa Trăn, mỗi lần fan nhà mình tổ chức hoạt động, Hứa Trăn luôn có thể nhìn thấy ID này trong danh sách.
Đây là... sư tỷ Lâm Gia?
Tại sao sư tỷ Lâm Gia lại lăn lộn trong fangroup của hắn?
Rốt cuộc là hắn suy nghĩ quá nhiều, hay là…
Mộc Mộc thích ăn bánh hạt dẻ, bánh hạt dẻ…
Hứa Trăn quay đầu, lại lần nữa nhìn về phía hộp bánh hạt dẻ vừa nhận được.
Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, sư phụ làm sao biết được những thứ này? ?
Hắn chỉ cảm thấy đầu óc mình rối loạn, không biết những đầu mối này từ đâu ra.
Do dự một lát, hắn gửi tin nhắn cho trợ lý Chu Hiểu Mạn của mình, hỏi: "Chị Hiểu Mạn, có phải sư tỷ Lâm có acc phụ ở trong hội hậu viện nhà chúng ta hay không?”
Hai ba giây sau, bên Chu Hiểu Mạn cũng nhanh chóng gửi tới một loạt tin nhắn:
“! !! Cuối cùng Gia Gia cũng rớt ngựa? ??”
"Chúa ơi! Cuộc sống của tôi! Ha ha ha ha ha! !!”
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi!”
"Aizzz tôi nói cho cậu biết, yêu đương có thể, nhưng mà không thể làm quá lên, có chuyện gì thì nhớ liên lạc kịp thời cho chúng tôi."
“Tuy rằng cậu không có ý định đi theo con đường thần tượng nhưng cũng đừng quá gióng trống khua chiêng, tốt xấu gì cũng phải có công văn với công ty bên kia.”
"Ai nói với cậu biết vậy? Quả nhiên vẫn là vì giải thưởng ngọc lan lần này phải không?”
"Không phải là nhà nào để mắt Gia Gia đấy chứ? Ôi chao, không phải là cha nào chứ!”
“......”
Hứa Trăn cầm điện thoại di động, ngơ ngác nhìn tin nhắn bên Chu Hiểu Mạn nhanh chóng gửi tới.
Sư tỷ Lâm thật sự là fan của hắn sao?
Chị Hiểu Mạn đã sớm biết rồi?
Hứa Trăn đánh máy nhắn lại: "Chị ơi, dừng lại.”
"Chúng ta nói từ từ."
"Sư tỷ Lâm có acc nhỏ là fan hâm mộ Hứa Trăn, cũng có thể chỉ vì cổ vũ."
"Cho dù cô ấy thật sự là fan hâm mộ Hứa Trăn, đó cũng chỉ là fan mà thôi."
Hắn còn chưa còn chưa đánh xong câu tiếp theo, Chu Hiểu Mạn đã trực tiếp gửi một đoạn thoại tới.
Hứa Trăn mở ra, chỉ nghe thấy được sự khinh bỉ trong giọng nói của Chu Hiểu Mạn: "Bạn học Hứa Trăn? Cậu có hiểu ‘fan nữ’ là như thế nào không?”
"Tuy rằng cũng có 'fan mẹ', cái này không quan trọng..."
"Nhưng! Đại đa số người hâm mộ đều trực tiếp coi cậu là bạn trai giả, hiểu không? ?”
Hứa Trăn: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận