Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 449: Lâm Trận Đổi Giác

Vài phút sau, Trâu Khánh Xuân gặp được Tạ Ngạn Quân ở trong phòng khách, đối phương an tĩnh đứng ở cửa sổ kính sát đất, ngắm phong cảnh.
Hôm nay, Tạ Ngạn Quân mặc một bộ vest đen, tay chống gậy tinh xảo, bộ trang phục này phù hợp với ngoại hình hơi pha lẫn chủng tộc của hắn, nhìn qua trông khá giống một thân sĩ Anh Quốc.
“Tạ lão sư!” Trâu Khánh Xuân đẩy cửa mà vào, tươi cười nhiệt tình, sau đó lại ra vẻ oán trách bản thân, “Ai nha, sao ngài lại tự mình đến đây, cũng không báo trước một tiếng để chúng tôi đưa xe qua tiếp ngài!”
Tạ Ngạn Quân nghiêng đầu liếc mắt nhìn gã, nói: “Cậu là ai? Thái Thực Tiễn Đâu?”
Trâu Khánh Xuân sắc mặt cứng đờ.
“Ha ha ha……” Sau một lúc lâu, gã miễn cưỡng cười hai tiếng, nói, “Tạ lão sư, thật là xin lỗi, Thái tổng của chúng ta trong nhà có chuyện, gần đây tôi đều ở công ty xử lý những công việc vặt vãnh của hắn.”
Vừa nói, gã vừa đi đến trước mặt Trâu Khánh Xuân, vươn tay tới, tự giới thiệu: “Kẻ hèn Trâu Khánh Xuân, là phó giám đốc điều hành của Đông Nhạc.”
Tạ Ngạn Quân liếc về phía bàn tay đang đưa ra của gã, nhưng không nắm lấy mà lạnh lùng nói: “Hẹn gặp tôi chỉ là chuyện vặt vãnh sao?”
Trâu Khánh Xuân: “……”
Thật là…… Ngươi xứng đáng không thể hồng!
Với EQ này, ngươi cứ nằm liệt giữa đường đi, phơi cả đời trên phố! !
May mà Tạ Ngạn Quân thật sự không phải kẻ điên, tuy hắn rất bất mãn với việc Đông Nhạc đã sắp xếp một phó tổng ra tiếp đón mình, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng ngồi xuống nói chuyện.
“Tạ lão sư, tôi mang bản hợp đồng “Lang Gia Bảng” cho ngài đây,” Trâu Khánh Xuân lấy bản mẫu hợp đồng trong tay ra, mỉm cười nói tiếp: “Thù lao đóng phim, đãi ngộ đều là dựa theo tiêu chuẩn vai chính.”
“Thật là một vinh dự lớn cho công ty chúng tôi khi ngài đồng ý tham gia bộ phim này.”
Điều kiện đều đã được thỏa thuận từ trước, Tạ Ngạn Quân chỉ xác nhận ngắn gọn một bên, sau đó tìm kiếm nơi ký tên, nói: "Nếu kêu tôi tới ký hợp đồng, xem ra là chuẩn bị khởi động máy rồi đúng không?”
Trâu Khánh Xuân nói: “Đúng vậy, dự tính đầu tháng sau khởi động máy, đến lúc đó chúng ta sẽ liên hệ với ngài.”
Tạ Ngạn Quân khẽ nhíu mày, nói: “Nhanh như vậy? Nhưng tôi nghe người ta nói Hứa Trăn bị bệnh, chẳng lẽ hắn muốn tiến tổ trễ hơn người khác?”
Trâu Khánh Xuân nghe được lời này, trầm mặc một lát, gian nan cười nói: “Ách…… Hứa Trăn có khả năng sẽ không đuổi kịp tiến độ của bộ phim.”
Tạ Ngạn Quân đang chuẩn bị ký tên vào hợp đồng thì lập tức ngừng bút lại.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, lạnh mặt nhìn về phía Trâu Khánh Xuân, nói: “Có ý tứ gì? Vậy ai sẽ diễn vai chính?”
Trâu Khánh Xuân bị hắn nhìn đến rợn tóc gáy, nhưng chuyện này cũng không có khả năng giấu mãi được, cho nên gã chỉ có thể căng da đầu nói: “Tạ lão sư, cái này, chúng ta cũng thực khó xử, bệnh của Hứa Trăn tương đối nghiêm trọng….”
“Nếu nghiêm trọng thì các người không thể chờ hắn hết bệnh mới bắt đầu quay phim sao?”
Tạ Ngạn Quân trực tiếp đặt bút máy xuống bàn, nói: “Hắn không diễn, vậy các người quay cái gì? !”
Trâu Khánh Xuân không dự đoán được hắn sẽ đột nhiên nổi bão, cho nên vội vàng nói: “Tạ lão sư, ngài nghe tôi giải thích.”
“Thân thể của nghệ sĩ xuất hiện vấn đề, chúng tôi cũng không có cách nào khác.”
“Bộ “Lang Gia Bảng” này chúng tôi đã trù bị rất lâu rồi, hiện tại đạo diễn, diễn viên đều đã cố ý bỏ trống lịch trình, nếu như không bắt đầu khởi động máy vậy thì chúng tôi cũng rất khó xử với bọn họ…”
“Kẽo kẹt ——!”
Gã còn chưa dứt lời, Tạ Ngạn Quân trực tiếp kéo ghế dựa ra, không nói hai lời, đứng dậy rời đi.
Trâu Khánh Xuân lập tức ngây ngẩn cả người.
Tình huống này là như thế nào? !
—— vai chính không phải Hứa Trăn thì không diễn?
Gã ngốc lăng một lúc lâu, sau đó vội vàng đuổi theo, nói: “Tạ lão sư, ngài nghe tôi nói, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến việc sản xuất “Lang Gia Bảng”, chúng tôi cũng đã tìm được người tới cứu vai kịp thời…”
Tạ Ngạn Quân xua xua tay, nửa bước không ngừng, nói: “Cậu không cần phải nói, kịch bản này ta không tiếp nữa.”
Trâu Khánh Xuân chỉ cảm thấy đầu ong ong vang, gã cầm hợp đồng trong tay, nôn nóng nói: “Tạ lão sư, ngài có ý kiến gì thì cứ nói với tôi, chúng ta thương lượng thật tốt.”
“Tạ lão sư, tôi còn hy vọng về sau có cơ hội tiếp tục hợp tác với ngài, ngài xem, tôi đã mang theo tất cả các mẫu hợp đồng......"
Tạ Ngạn Quân lạnh lùng nói: “Vậy cậu cứ đem cất hết đi.”
Trâu Khánh Xuân: “……”
Hai người vừa đi vừa nói, một đường từ phòng khách đi tới cầu thang.
“Đinh!”
Một tiếng vang nhỏ, cửa thang máy mở ra, Tạ Ngạn Quân trực tiếp đi vào bên trong, mà Trâu Khánh Xuân lại bị người đại diện của hắn, ngăn cản không cho vào.
“Tạ lão sư, ngài chờ một chút!” Trâu Khánh Xuân vội vàng đè cửa thang máy lại, kêu lên, “Nếu có chỗ nào không đúng, ngài có thể nói với chúng tôi!”
“Đông Nhạc thật sự rất muốn hợp tác với ngài, chúng tôi….”
Tạ Ngạn Quân đứng ở thang máy, mắt lạnh nhìn gã, trầm giọng nói: “Rác rưởi!”
Trâu Khánh Xuân: “……”
……
Đêm đó, tin tức về việc "Lang Gia Bảng" gặp phải sự cố đổi vai đã bắt đầu lan truyền ra trong một phạm vi nhỏ và đang có xu hướng lan truyền nhanh chóng.
“Lâm trận đổi giác” chuyện này tuy ghê tởm, nhưng thực ra trong làng giải trí vẫn thường xuyên xảy ra, một số người không liên quan trong ngành vẫn có thể biết đến chuyện này, cho nên cũng không coi đó là chuyện đặc biệt hy hữu mà chỉ là bình thường.
Tuy nhiên, khi tác giả của nguyên tác là Hà Thanh biết được chuyện này thì cô chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, tức giận đến mức không thể kiềm chế được.
Đã nửa đêm, nhưng cô vẫn cầm điện thoại, lao ra ban công và gấp rút gọi điện thoại cho bên phía Đông Nhạc.
“Mai Trường Tô lại không phải do Hứa Trăn diễn?” Vẻ mặt của Hà thanh khó có thể tin mà nói to: “Chuyện này là như thế nào, ai có thể giải thích cho tôi được không?”
“Nguyên nhân sức khỏe? Nếu là nguyên nhân này thì các người không thể đợi hắn khỏe lại mới bắt đầu quay sao? !”
“Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, tôi là vì Hứa Trăn cho nên mới cấp bản quyền cho Đông Nhạc các người, chứ không phải vì tiền!”
“Không được, không có khả năng! Nhất định phải là Hứa Trăn! Thay đổi ai cũng không được!”
“Tôi biết nó không được viết trong hợp đồng, nhưng các người nghĩ rằng chỉ có pháp lý mới có thể giải quyết sao? !
“……”
Sau một lúc lâu, Hà Thanh hung hăng cắt đứt điện thoại, trực tiếp mở ra V bác.
—— ta vô cớ gây rối?
Được rồi, nói rất đúng, hôm nay ta sẽ cho mấy người biết cái gì mới là vô cớ gây sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận