Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 994: Mẹ, Mẹ Có Biết Tam Thượng Lão Sư Dạy Gì Không?

Trong căn phòng KTV xa hoa nào đó, âm thanh chất lượng cao đang phát bài hát hiện đang được lưu hành, Khương Đức Thượng và Cảnh Thái Hà ngồi đối diện, trò chuyện rất ăn ý, thỉnh thoảng chạm cốc uống ít bia.

Hồng nương của phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc, không biết đã lấy cơ rồi khỏi phòng từ lúc nào.

Bất tri bất giác, hai người trò chuyện tới hơn mười một giờ khuya.

Cảnh Thái Hà thấy gia cảnh hắn rất tốt, hơn nữa thông qua hai ba tiếng trò chuyện này cũng cảm giác được tính tình hai người khá hợp nhau, cô luôn luôn to gan nên đã lựa chọn chủ động xuất kích.

Nhìn vào mắt hắn nói: "Lão Khương, em là một người thẳng tính, không giấu được việc gì trong lòng, tuy đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng em rất có hảo cảm với anh, những lời kế tiếp hy vọng không dọa anh sợ.”

Khương Đức Thượng cười ha ha nói: "Thải Hà em lo lắng nhiều rồi, tuy tôi còn khá trẻ nhưng cũng đã trải qua sóng gió, có chuyện gì em cứ việc nói, không dọa tôi được đâu."

Cảnh Thái Hà mỉm cười, nói: "Được rồi, vậy em sẽ nói thẳng, điều kiện gia đình em cũng ổn, nói một câu không biết xấu hổ, dáng người tướng mạo cũng chẳng kém ai."

Nghe đến đây, Khương Đức Thượng ngắt lời: "Thải Hà em không cần khiêm tốn, dáng người tướng mạo của em tuyệt đối là tốt nhất, cho dù là ở sàn đêm mỹ nữ như mây thì em vẫn là minh châu chói mắt nhất."

Cảnh Thải Hà nghe thế vẻ mặt tươi cười, nâng ly rượu lên chạm ly với hắn: "Cám ơn khen ngợi!"

Khương Đức Thượng uống cạn rượu: "Tôi nói lời thật lòng mà thôi."

Cảnh Thải Hà uống ly chén, tiếp tục nói: "Nói nhảm em cũng không nhiều lời nữa, nhân duyên của em với anh là Giang đại sư tự mình suy tính ra, nếu như anh không ghét bỏ, chúng ta ở chung trước, nếu hài lòng rồi thì đăng ký kết hôn, còn không hài lòng thì thôi, anh thấy thế nào?"

Khương Đức Thượng mỉm cười nói: "Thải Hà, đại mỹ nữ như em không ghét bỏ tôi, tôi sao có thể ghét bỏ em cơ chứ, hơn nữa Giang đại sư đang làm mai mối quả thật rất trâu bò, tôi bằng lòng tin tưởng anh ấy."

Cảnh Thải Hà hỏi: "Vậy hiện tại chúng ta?"

Khương Đức Thượng cười tủm tỉm nói: "Từ giờ trở đi, em chính là bạn gái của anh!"

Cảnh Thải Hà chớp chớp mắt, như cười như không nói: "Vậy anh còn ngồi xa như vậy?"

Khương Đức Thượng thầm hiểu, vội vàng đứng dậy vòng qua bàn trà, đặt mông ngồi bên cạnh Cảnh Thải Hà, sau đó không chút khách khí đưa tay ôm lấy vòng eo thon của cô.

Cảnh Thải Hà hờn dỗi liếc hắn một cái, lập tức như không có việc gì nói chuyện phiếm với hắn.

Trò chuyện cho đến khoảng một giờ sáng, hai người mới mặt đỏ rực từ trong phòng đi ra, sắc đỏ kia cũng không biết là uống rượu mà có hay là do cọ xát nữa.

Sau khi ra khỏi KTV, Khương Đức Thượng nói: "Thải Hà, anh đưa em trở về."

Cảnh Thải Hà lắc đầu nói: "Không cần phiền toái vậy đâu, em trực tiếp bắt taxi về là được."

Khương Đức Thượng nói: "Có phiền gì đâu, buổi tối một cô gái như em bắt taxi về sẽ không an toàn."

Cảnh Thải Hà thấy hắn một lòng muốn đưa mình về thì cũng không từ chối nữa, cho hắn một nụ cười ngọt ngào, vui vẻ nói: "Vậy thì phiền ông chủ Khương rồi!"

“Nên mà!”

...

Con trai dẫn theo một cô gái người Nhật Bản ưu tú như vậy trở về, Cát mẫu một đêm không ngủ ngon, hôm sau trời vừa sáng bà đã không chờ nổi đưa con dâu tương lai của mình ra ngoài để khoe khoang với hàng xóm.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, nhìn thấy dáng người tướng mạo xinh đẹp của cô con dâu Nhật Bản tương lai, lại còn đặc biệt lễ phép nữa, những bác gái hàng xóm kia đều khen ngợi không dứt miệng, làm Cát mẫu tươi cười như nở hoa.

Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, các bác gái hàng xóm đều biết thằng nhóc nhà họ Cát đi du học Nhật Bản dẫn theo một cô gái Nhật Bản rất xinh đẹp trở về.

Thằng nhóc Cát gia năm nay mới hai mươi mốt tuổi, kết quả người ta đã xuyên quốc gia bắt được một đối tượng ưu tú như vậy trở về, bác Trần ngẫm lại con trai mình năm nay đã 27 tuổi, mà vẫn còn độc thân, trong lòng cũng có chút khó chịu.

Thế là sau khi trở về nhà, bác Trần trực tiếp gọi điện cho con trai mình.

Điện thoại vừa kết nối, bác Trần liền tuông một tràng: "Trần Đại Bằng, lúc con đi học thành tích đếm ngược cả lớp, lúc làm việc mỗi ngày chỉ biết lười biếng, để con buôn bán con lại không có bản lĩnh đó, hiện tại ngay cả tán gái con cũng thua người ta, mỗi ngày chỉ biết ăn ngủ ngủ rồi ăn, con nói xem con làm được cái gì?"

Trần Đại Bằng đang phơi nắng trên bãi biển ngắm bikini xinh đẹp xuất hiện một dấu chấm hỏi lớn trên trán, theo sự hiểu biết của hắn về mẹ mình, có lẽ hắn lại gặp vạ lây rồi.

Cho nên hắn bình thản đáp lại: “Mẹ, mẹ lại gặp kích thích gì rồi?”

Bác Trần thở phì phò nói: "Thằng nhóc nhà họ Cát năm nay mới hai mươi mốt tuổi, người ta đã dẫn theo một cô gái rất xinh đẹp từ Nhật Bản trở về, con xem con đã bao nhiêu tuổi rồi? Ngay cả một con mèo con chó cũng chưa từng mang về nhà, con nói con có mất mặt hay không?"

Trần Đại Bằng nghe vậy giật mình, thì ra mẹ bị hàng xóm nhà họ Cát kích thích, buồn bực là hắn chỉ có thể an ủi: "Mẹ, mẹ bớt giận đã, hôm nào con trai mẹ cũng dẫn theo một đứa con dâu xinh đẹp trở về nhé, để mẹ cũng ra ngoài khoe khoang."

Bác Trần khẽ nói: "Trần Đại Bằng, chỉ bằng con mà muốn tìm một cô gái xinh đẹp mang về để mẹ có thể diện? Mẹ không có tin nổi đâu! Con vẫn nên cút về nhanh đi, học bản lĩnh tán gái của thằng nhóc nhà họ Cát ấy, có lẽ còn có cơ hội để con thoát kiếp độc thân."

Trần Đại Bằng hét lên: "Mẹ, mẹ cũng quá coi thường con trai mẹ rồi đó!"

Bác Trần khinh thường nói: "Tự con nghĩ lại đi, con có phương diện nào có thể để mẹ coi trọng đây?"

Trần Đại Bằng bị nói móc đến không nói nên lời, ngay cả những mỹ nữ bikini trên bãi biển cũng không còn thơm nữa, hắn phải nhanh chóng dẹp đường về phủ, xem thằng nhóc nhà họ Cát kia rốt cuộc mang theo một cô bạn gái ưu tú như thế nào trở về, kích thích mẹ hắn thành như vậy.

"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con sẽ về ngay đây."

"Ừm, đừng thấy con lớn hơn người ta mấy tuổi, nhưng ở phương diện tìm bạn gái, con phải đi học hỏi với thằng nhóc nhà họ Cát đấy."

"Biết rồi, con trở về nhất định sẽ cố gắng học hỏi cậu ta."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận