Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 678: Lợi Hại (2)

Giang Phong trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu sau mới bật thốt lên:

"Trâu bò thật."

Thân là một người đàn ông, Đặng Đại rất tự hào về phương diện này, nhưng mà nghĩ tới việc con cái mình gặp phải áp lực kết hôn, ông lập tức đánh mất hứng thú khoác lác, thở dài, nói:

"Giang đại sư à, con gái nhỏ nhất của tôi mới lên tiểu học, bởi vì có quá nhiều anh chị em, cho nên dù đến tuổi kết hôn, nhưng bọn chúng vẫn chưa tìm được đối tượng. Nhờ người giới thiệu mà tôi mới biết được Giang đại sư, mong cậu có thể làm mai mối cho mấy đứa con của tôi."

Giang Phong gật đầu, nói:

"Chuyện làm mai mối cho con cái của ông chắc chắn không thành vấn đề. Ông Đặng, ông nói sơ qua tình huống của mấy người con của mình đi!"

Đặng Đại ừ một tiếng, sau đó lấy tấm ảnh gia đình ra, đặt xuống trước mặt Giang Phong, ông chỉ vào một cô gái trông rất đoan chính, giới thiệu:

"Đây là con gái thứ hai của tôi, tên là Đặng Cửu Lục, tốt nghiệp Vệ giáo Úc Lâm, hiện tại đang làm y tá trong bệnh viện của huyện chúng tôi."

Giang Phong nhìn tấm hình gia đình, 12 cô gái ở trong tấm hình này, ai cũng đáng yêu, có vài người còn cực kỳ xinh đẹp, và cô con gái thứ hai này chính là một trong những người đó.

Đặng Đại chỉ sang người đứng bên cạnh, tiếp tục giới thiệu:

"Đây là con gái thứ ba của tôi, tên là Đặng Cửu Thất, tốt nghiệp trung học xong liền đi tới Quảng Đông để làm công. Hiện tại đang làm việc trong một cửa hàng bán quần áo Trung Sơn."

"Đây là con trai lớn của tôi, tên là Đặng Cửu Bát, tốt nghiệp trung học, hiện tại đang làm bảo vệ ở thành phố Thâm Quyến, tỉnh Quảng Đông."

"Đây là con gái thứ tư của tôi, tên là Đặng Cửu Cửu, tốt nghiệp trường trung cấp nghề. Hiện tại đang làm thu ngân trong siêu thị của thành phố."

"Đây là con gái thứ năm của tôi, tên là Đặng Linh Linh, tốt nghiệp trung học. Hiện tại đang làm việc trong một xưởng quần áo ở tỉnh thành."

Cách đặt tên này, Chu Nguyên Chương nghe xong cũng phải gọi một tiếng đồng nghiệp. Giang Phong nhịn cười đến mức suýt thì bị nội thương. Con cái của ông có thể chịu đựng được những cái tên kỳ cục này đúng thật là kỳ diệu.

Sau khi Đặng Đại giới thiệu xong, Giang Phong bắt đầu hỏi một số câu hỏi.

Hai người cứ một người hỏi, một người trả lời như thế suốt nửa tiếng đồng hồ.

Giang Phong vừa cười, vừa nói:

"Ông Đặng, cháu đã hiểu rõ tình huống của những người con của ông rồi. Ông cho cháu số điện thoại của mọi người, sau khi tìm được đối tượng phù hợp, cháu sẽ gọi để bàn về việc ra mắt với bọn họ."

Đặng Đại nghe xong, điều đầu tiên là cho hắn số điện thoại của ông, sau đó mới mở danh bạ ra, đưa số điện thoại của mấy người con cho hắn.

Mặc dù không biết chữ, nhưng ông vẫn nhận ra được những con số 0123456789 này.

Sau khi Giang Phong lưu hết những số điện thoại kia xong, Đặng Đại mới lấy một bao lì xì đã được chuẩn bị từ trước ra, đưa nó cho Giang Phong, nói:

"Giang đại sư, tôi thật thất lễ khi tới mời mai mối mà lại không mang theo quà gì, cho nên mong cậu hãy nhận lấy bao lì xì này, hôn sự của mấy đứa con của tôi phải nhờ vào cậu rồi."

Giang Phon không từ chối, nhận lấy bao lì xì, nói:

"Ông Đặng đừng khách sáo như thế, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức."

"Vậy tôi đi trước đây, có tin gì cậu cứ gọi điện thoại cho tối."

"Được, ông Đặng đi thong thả."

Giang Phong đưa Đặng Đại ra khỏi văn phòng, sau đó tiễn ông tới tận cửa.

Lúc này, Hoàng Linh Vi đang rảnh rỗi không có việc gì làm, lập tức tò mò hỏi:

"Ông xã, ông ấy tới đây để tìm bạn đời cho cháu trai hay là cháu gái?"

Giang Phong lắc đầu, cười, nói:

"Không phải là cháu, ông ấy đến đây để tìm bạn đời cho con trai và con gái, hôm nay thật sự là được mở rộng tầm mắt."

Hoàng Linh Vi kinh ngạc nói:

"Không phải chứ? Ông ấy trông cũng đã bảy, tám chục tuổi rồi, vậy mà con cái của ông vẫn chưa kết hôn, còn cần ông ấy phải tự mình tới đây giúp bọn họ tìm bạn đời trăm năm ư?"

"Tuy rằng ông ấy lớn tuổi, nhưng mà tuổi của con cái của ông ấy không lớn. Anh nói cho em nghe,..."

"Hả? Trời ạ...Không phải chứ? Thật hay giả vậy? Lợi hại thật..."

...

Tưởng Tam là người tài được cả thôn công nhận.

Trước kia, khi còn ở trong thôn, bất kể là công việc to nhỏ gì, ông cũng làm, đồng thời còn kiếm được tiền. Vào những năm 90 cuối thập kỷ trước, Tưởng Tam lấy hết tiền tiết kiệm của mình ra để mở một quán lẩu ở huyện thành.

Quán này vừa mở liền mở hai mươi mấy năm.

Hiện tại, cái quán này được Tưởng Tam gọi là quán lẩu Long Hổ, nó đã sớm trở thành một trong những quán lẩu nổi tiếng nhất huyện thành, còn giá trị con người Tưởng Tam cũng đã lên tới 8 con số vào mấy năm trước.

Tuy rằng kiếm được không ít tiền, nhưng mà mệnh của Tưởng Tam có hơi xấu, vợ của ông đã bị bệnh qua đời hơn mười năm trước, còn cơ thể của ông thì lúc khỏe lúc yếu, chắc là không bao lâu nữa sẽ đi xuống dưới lòng đất đoàn tụ với ông bà.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận