Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 329: Tiềm Lực Vô Hạn

[Họ và tên] Trần Tam Vạn

[Tuổi tác] 30

[Chiều cao] 1.80m

[Cân nặng] 70kg

[Bối cảnh gia đình] …

[Tính cách sở thích] …

[Kinh nghiệm yêu đương] Không

[Điểm xứng đôi hiện tại] 68 (Tình cảm vợ chồng 66 + Môn đăng hộ đối 68 + Quan hệ gia đình 70)

[Điểm xứng đôi tối đa] 80 (Tình cảm vợ chồng 86 + Môn đăng hộ đối 70 + Quan hệ gia đình 84)

Sau khi rời khỏi quán trà, Giang Phong liền bắt đầu tìm đối tượng cho Tào Lan Chi, sau đó tìm được một anh chàng tên Trần Tam Vạn. Xem xong tài liệu về anh này, trong lòng Giang Phong có chút khâm phục anh ta.

Nói một cách đơn giản, sau khi anh này tốt nghiệp đại học bèn tham gia thị trường chứng khoán với số vốn ba mươi ngàn tệ. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, từ ba mươi ngàn tệ tăng lên tới hàng chục triệu tệ, anh ta cũng trở thành người nổi tiếng trong thị trường chứng khoán.

Lúc đó anh ta mới hai mươi lăm tuổi, có thể nói là tương lai sáng lạn, tiếng tăm lẫy lừng khắp thôn, không ai có thể sánh bằng.

Đáng tiếc, sông có khúc, người có lúc. Lúc anh ta đang trên đỉnh vinh quang thì đột nhiên bị đá rớt đài.

Xin phép không đi rõ diễn biến quá trình, dù sao anh ta cũng sử dụng đòn bẩy tài chính(*) để đầu tư cổ phiếu, kết quả bị chủ nợ đánh.

(*)Đòn bẩy tài chính: là hành động sử dụng nợ để mua tài sản và tránh dùng quá nhiều nguồn vốn chủ sở hữu

Có lẽ thuận buồm xuôi gió quen rồi, hoặc có lẽ không chấp nhận thất bại, cho dù tình thế lúc đó đã hai năm rõ mười nhưng Trần Tam Vạn vẫn không chịu chấp nhận sự thật.

Để không thua lỗ, anh ta bán nhà, bán xe, mượn tiền ba mẹ, rút sạch thẻ tín dụng, mượn tiền họ hàng bạn bè để bù vào cổ phiếu, đánh cược vào chút cơ hội trở mình mong manh.

Kết quả thì khỏi phải bàn rồi, anh ta bị chủ nợ siết nợ.

Lúc đó, Trần Tam Vạn cảm giác như từ thiên đàng rớt xuống địa ngục.

Anh ta từ một “ông trùm tài chính” tài sản chục triệu, tương lai sáng lạn biến thành kẻ trắng tay, còn nợ nước ngoài hơn triệu tệ, thảm đến mức chó còn không thèm nhìn.

Đả kích tâm lý lớn như vậy khiến Trần Tam Vạn suýt nữa tự tử.

May mà anh ta thức tỉnh kịp thời. Anh ta không muốn làm kẻ hèn nhát trốn tránh hiện thực, sau đó rời quê hương, tìm một công việc tuy đãi ngộ tốt nhưng lại rất cực khổ để làm, nỗ lực kiếm tiền trả nợ.

Đồng thời, sau khi trải qua lần thua lỗ này, Trần Tam vạn ý thức được sự yếu kém của bản thân, trong lúc suy ngẫm lại bản thân, anh ta cũng bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu thị trường chứng khoán.

Hiện nay, năm năm trôi qua, nhờ ăn tiêu dè dặt cùng sự giúp đỡ của ba mẹ, anh ta đã trả gần hết số nợ hơn một triệu tệ kia. Không những thế, suốt năm năm ròng rã nghiên cứu, anh ta cũng lĩnh ngộ được nhiều thứ.

Trước mắt, anh ta tính sẽ chăm chỉ làm thêm một năm rưỡi nữa, tích góp số vốn tầm một trăm ngàn tệ, sau đó lại chơi chứng khoán. Anh ta không chỉ muốn đoạt lại vinh quang đã từng có mà con muốn trèo lên cao hơn nữa, trở thành ông trùm tài chính thật sự.

Tuy rất muốn lập tức tìm anh trai này nói chuyện nhưng hiện giờ anh ta đang bận rộn làm việc, không có thời gian rảnh. Dù tìm đến thì có lẽ anh ta cũng không có thời gian để quan tâm tới hắn. Thế là Giang Phong bèn gác lại huyện đi gặp “ông trùm tài chính” tương lai kia.

Đến mười hai giờ đêm, biết anh ta đã tan làm, Giang Phong bèn lái xe đến đó.

Bây giờ Trần Tam Vạn vừa mệt vừa buồn ngủ, chính xác hơn là năm năm trở lại đây, ngày nào anh ta cũng mệt mỏi, buồn ngủ.

Dù sao mỗi ngày đều đi giao hàng đến mười ba mười bốn tiếng, còn phải dành ít nhất ba tiếng nghiên cứu thị trường chứng khoán. Cứ như thế, ngày này qua tháng nọ, sao có thể không mệt mỏi kia chứ?

Nhưng vì lý tưởng của bản thân, Trần Tam Vạn luôn âm thầm kiên trì.

Giao xong đơn hàng cuối cùng, Trần Tam Vạn khẽ thở phào, cuối cùng cũng có thể về nghỉ ngơi.

Đi từ trên lầu xuống, Trần Tam Vạn đang định lái xe quay về, chiếc xe đang sáng đèn ở bên cạnh bỗng mở cửa, một cậu thanh niên đẹp trai bước xuống xe, mỉm cười chào hỏi anh ta: “Anh Trần Tam Vạn, xin chào!”

“Tôi là Giang Phong, làm nghề mai mối, không biết anh Trần có thể nói chuyện với tôi vài câu không?”

Trần Tam Vạn nghe thấy đối phương là người mai mối lập tức không còn cảm thấy hứng thú nữa.

Tuy rằng hiện tại anh không còn nợ bao nhiêu nữa, nhưng mà năm đó anh đã bán hết nhà và xe rồi, bây giờ cũng chỉ là một chàng trai làm nghề chuyển phát nhanh và không có gì trong tay cả, làm sao có cô gái nào bằng lòng gả cho anh cơ chứ, việc ra mắt này chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi.

Vì thế anh vội vàng lắc đầu từ chối:

"Không có ý định này, hiện tại tôi vẫn chưa có ý định muốn kết hôn."

Trần Tam Vạn nói xong liền định lái xe rời đi.

Giang Phong thấy mọi chuyện đúng như mình tính tước, lập tức nói:

"Anh Trần, tôi biết bây giờ anh đang gom góp tiền vốn, chuẩn bị một lần nữa lăn lộn trong thị trường chứng khoán. Với động tác hiện tại của anh, tôi cảm thấy tốc độ gom góp này quá chậm, rất lãng phí lời gian quý giá của anh, hay là anh nghe thử đề nghị của tôi đi?"

Trần Tam Vạn nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, anh nhìn Giang Phong, anh đã tới tỉnh thành tỉnh Quảng Tây này được 5 năm rồi, nhưng anh chưa từng nói với ai về việc năm đó anh đã 'hô phong hoán vũ' trên thị trường chứng khoán như thế nào, người làm mai mối ở trước mặt này sao lại biết chuyện đó?

Với lại, người này còn biết anh đang gom góp tiền chuẩn bị một lần nữa lăn lộn trong thị trường chứng khoán, đúng thật là lợi hại!

"Anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết rõ chuyện của tôi như thế?"

Giang Phong cười, nói:

"Anh Trần, tôi vừa nói với anh rồi đó, tôi là một người làm nghề mai mối, nhưng mà tôi khác với những người mai mối khác, bởi vì tôi còn biết xem tướng nữa.

Nói chuyện ở đây không được tiện cho lắm, hay là chúng ta tìm một quán đồ nướng nào đó ngồi đi, cùng nhau tâm sự chuyện hôn nhân và việc đầu tư cổ phiếu của anh được không?"

"Được!"

Trần Tam Vạn không do dự nữa, dứt khoát đồng ý.

"Anh Trần quen thuộc với chỗ này hơn tôi, cho nên làm phiền anh dẫn đường!"

"Được, xin hãy đi theo tôi!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận