Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 343: Ở Chỗ Chị Có Một Con Đường Thông Đến Tận Trời

Nhưng thật đáng mong đợi.

Giang Phong gần như làm xong việc cần làm, sau đó hắn không nói nữa, để hai người tự mình trò chuyện, còn hắn thì chuyên tâm ăn cơm, lấp đầy cái bụng.

Thấy hai người trò chuyện vui vẻ, Giang Phong lau miệng sạch sẽ rồi cười nói: “Lư tổng, anh Mã, hai người thong thả ăn, phòng môi giới hôn nhân của tôi có chuyện cần xử lý, tôi xin phép về trước.”

Lư Bình hỏi: “Giang đại sư ăn no rồi sao?”

“Ăn no rồi.”

Nói đến đây, Giang Phong chớp chớp mắt, đầy ngụ ý nói: “Lư tổng, tôi giao anh Mã cho chị nhé, chị phải chăm sóc tốt anh ấy đấy.”

Lư Bình đỏ mắt đáp: “Giang đại sư yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Tiểu Mã thật tốt.”

Sau khi hai người làm quen với nhau, cách xưng hô cũng thay đổi, Lư Bình gọi Mã Đại Thông là Tiểu Mã, còn Mã Đại Thông gọi Lư Bình là chị Bình. Chỉ thay đổi cách xưng hô đã kéo gần khoảng cách giữa hai bên lại.

“Ừm, tạm biệt nhé.”

“Tạm biệt.”

Sau khi Giang Phong rời đi, Lư Bình nhìn Mã Đại Thông đang ngại ngùng, đúng là càng nhìn càng thích, cô không nhịn được bèn nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Mã, chị nghe Giang đại sư nói cậu vẫn là trai tân đúng không?”

Mã Đại Thông mặt ửng đỏ: “Tôi chưa từng nói chuyện này với ai, sao Giang đại sư lại biết vậy?”

Lư Bình cười nói: “Kiến thức nhân tướng học của Giang đại sư cao thâm, cậu ấy nhìn một cái là biết cậu có phải trai tân hay không hà.”

Mã Đại Thông nói: “Thật ra tôi từng hẹn hò.”

Lư Bình tò mò hỏi: “Nếu đã hẹn hò, vậy tại sao cậu vẫn là trai tân thế?”

Mã Đại Thông ngại ngùng nói: “Tôi cũng không muốn làm trai tân, người khác mà biết thì mất mặt lắm. Thật ra lúc đó tôi cũng từng định cùng bạn gái cũ ân ái mấy lần, muốn thoát kiếp trai tân, tiếc là đến cuối cùng vẫn không được.”

Lư Bình hào hứng hỏi: “Tiểu Mã, tại sao định ân ái mấy lần mà vẫn không thoát kiếp trai tân thế? Theo lý thì bạn gái cũng cùng cậu đi hẹn phòng, không lý nào lại từ chối.”

Mã Đại Thông gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Vấn đề không phải ở cô ấy mà là ở tôi.”

Lư Bình tò mò hỏi: “Vấn đề gì? Nói với chị đi!”

Mã Đại Thông ngại đến mức không nói nên lời, một hồi lâu mới rặn được một câu: “Quá to nên nhét không vào.”

Lư Bình nghe xong, cơ thể cô như thể bị điện giật, toàn thân tê tê.

Cô hiểu ngay lời Mã Đại Thông nói.

Dù sao lúc họ nhờ Giang đại sư tìm đối tượng cho mình đã đưa ra những điều kiện cao. Nếu không phù hợp với điều kiện, Giang đại sư sẽ không giới thiệu cho họ.

“Tiểu Mã, nếu xe của cậu quá lớn, không đi lọt con đường nhỏ hẹp đó, vậy chị đây có một con đường thông lên tận trời, cậu có muốn đến lái thử không? Chị bảo đảm xe cậu đi lọt, hơn nữa còn có chỗ dừng chân cho cậu mua đồ nghỉ ngơi đấy.”

Tuy Mã Đại Thông là trai tân, nhưng bây giờ là thời đại bùng nổ thông tin, chỉ cần tiếp xúc với internet đều có thể học được vô số kiến thức khác nhau, nên đương nhiên anh ta nghe hiểu hết những lời Lư Bình nói.

Khoảnh khắc này, tuy anh ta không biểu hiện gì nhưng thằng nhỏ của anh ta đã gấp đến mức sắp “đứng dậy” luôn rồi.

Nghĩ rằng thằng em đã theo mình hai mươi lăm năm, nhưng lại chưa từng được “ăn thịt”, quả thật rất đáng thương. Mã Đại Thông bèn chiều theo ý của thằng em, anh ta đáp: “Nếu chị đã bằng lòng thông đường giúp tôi, vậy tôi đương nhiên sẽ vui vẻ đi con đường thông đến tận trời này rồi.”

Tay của Lư Bình bất giác đặt lên chân anh ta, mắt long lanh nhìn anh ta: “Tiểu Mã, sản phẩm em tích trữ suốt hai mươi lăm năm, có lẽ sớm đã đầy kho rồi ha, hay là bây giờ chúng ta lên xe đi thôi?”

Trong hoàn cảnh này, Mã Đại Thông nào còn sức từ chối nữa, anh ta gật đầu đồng ý ngay: “Tôi nghe theo chị vậy.”

Chuyện này thật đúng với câu “Nam theo đuổi nữ cách tận một ngọn núi, nữ theo đuổi theo chỉ cách một tầng lụa”. Chỉ cần người con gái bằng lòng chủ động, vậy tiến triển nhanh cũng là chuyện bình thường.



Buổi chiều.

Văn phòng môi giới hôn nhân.

Giang Phong đang gọi video với ba mẹ, bàn bạc chuyện về nhà viếng mộ.

Theo phong tục của trấn Thanh Hà, thông thường tiết thanh minh sẽ bắt đầu vào ngày thứ bảy của tuần đầu tiên hoặc tuần thứ hai sau tiết xuân.

“Tiểu Phong, con định thứ bảy chủ nhật tuần này về “xúc núi” (cách gọi tạo mộ của trấn Thanh Hà) hay tuần sau về? Giang phụ hỏi.

Giang Phong nói: “Để anh hai hỏi ý chị dâu đã, xem chị dâu khi nào rảnh rỗi quyết định thời gian. Dù sao con lúc nào cũng được hết.”

Giang mẫu nói: “Vậy Tiểu Phong nói một tiếng với anh hai nhé, sau đó bảo nó hỏi chị dâu của con rồi xếp ngày để ba mẹ có thể chuẩn bị trước.”

Giang Phong nói: “Dạ, lát nữa con sẽ hỏi anh hai, ba mẹ gọi điện cho chú thím chưa?”

Giang phụ lắc đầu: “Chưa gọi, mấy đứa xếp ngày trước đi, sau đó báo lại cho chú của con.”

“Dạ, vậy con cúp máy trước đây, lát nữa hẹn xong thời gian con lại báo với ba mẹ.”

Sau khi cúp máy, Giang Phong gọi điện cho anh hai…

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận