Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 227: Một Chàng Trai Trẻ Đẹp Như Cậu Vậy Mà Lại Làm Bà Mối

【 Danh tính 】: Trác Y Nhiên.

【 Tuổi tác 】: 26 tuổi.

【 Chiều cao】: 51kg.

【 Cân nặng】: 160cm.

【 Bối cảnh gia đình】: ...

【 Sở thích cá nhân】: ...

【 Kinh nghiệm yêu đương 】: ...

【 Điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại】: 81 (Tình cảm vợ chồng 74 + môn đăng hộ đối 82 + quan hệ gia đình 87).

【 Điểm xứng đôi hôn nhân tối đa】: 88 (Tình cảm vợ chồng 86 + môn đăng hộ đối 86 + quan hệ gia đình 92).

Đây là đối tượng xứng đôi mà Giang Phong tìm cho con trai nhỏ của Trương Đức Nguyên, điểm số ở mọi mặt đều không thấp, đặc biệt là điểm xứng đôi tối đa của quan hệ gia đình, cao tới 92 điểm, có thể nói là một đối tượng cực kỳ xứng đôi.

Bởi vì tối qua nói chuyện với Hoàng Linh Vi tới quá khuya, cho nên hôm nay Giang Phong ngủ một giấc tới tận giữa trưa mới thức dậy.

Rửa mặt xong, hắn ăn cơm với mấy người cô nhỏ, sau đó xuất phát tới vị trí của mục tiêu ở huyện thành huyện Bắc Lương.

...

Giữa trưa.

Huyện thành huyện Bắc Lương.

Tại cửa hàng chuyên bán cá trắm cỏ trong chợ Thành Nam ở trấn Bảo Lâm.

Trác Y Nhiên nhanh tay nhanh chân giúp khách hàng bắt cá trắm cỏ, dùng cái chùy chuyên dụng đánh cho một con cá trắm cỏ nặng mười mấy cân bất tỉnh, sau đó cạo vảy cá, mổ bụng cá lấy nội tạng ra, sau đó rửa sạch cá, chặt nó ra thành từng miếng theo yêu cầu của khách hàng.

Tất cả diễn ra chỉ hơn một phút đồng hồ, tốc độ tuy rằng kém hơn anh chàng 30 giây giết một con cá ở tỉnh Tứ Xuyên, nhưng mà cũng cực kỳ lợi hại!

Việc này chủ yếu là do quen tay hay việc, đừng thấy năm nay Trác Y Nhiên mới 26 tuổi mà lầm, lúc còn chưa tốt nghiệp cấp 3 cô đã tới đây bán cá rồi, tính tới nay đã được 9 năm.

Trong suốt 9 năm này, cô đã giết hơn mấy chục ngàn con cá, ban đầu làm một con cá mất tới mười mấy, hai mươi phút, bây giờ thì chỉ cần hơn một phút là xong, tất cả sự tiến bộ này đều dùng mồ hôi của cô để đối lấy.

Trác Y Nhiên là người của trấn Bảo Lâm huyện Bách Lương, trấn Bảo Lâm nằm ngay sát vách huyện Bắc Lương, khoảng cách từ trấn Bảo Lâm tới huyện thành huyện Bách Lương hơn bốn mươi cây số, nhưng mà từ đây tới huyện thành huyện Bắc Lương sát vách lại chỉ có mười lăm cây số.

Bởi vậy, Trác Y Nhiên không đi tới huyện thành huyện Bách Lương để bán cá, mà đi tới huyện thành huyện Bắc Lương kế bên bán.

Ngọn núi bên trong trấn Bảo Lâm cao một cách lạ thường, nó nằm trong sáu vạn đại sơn dư mạch.

Mấy chục năm nay, mọi người lợi dụng dòng nước suối trong veo, không ô nhiễm chảy dọc theo mấy khe núi của sáu vạn đại sơn dư mạch để nuôi cá.

Các người dân trên cho vào trong đó mấy con cá trắm cỏ nặng nửa ký, cá trắm cỏ ăn lá cây cỏ quanh năm và được nuôi dưỡng trong dòng nước trong lành đó, nuôi dưỡng 3 năm, sau khi cá trắm cỏ được 5 kg thì sẽ có thể đem đi bán.

Bởi vì nó là thực phẩm xanh từ trong núi, thịt cá cực kỳ chất lượng, mềm mại, ngọt thanh, dùng đầu cá để nấu canh vô cùng ngon, không tanh, ăn một lần là không thể quên, xa gần nghe tiếng, cho nên nó trở thành một trong những đặc sản địa phương.

Ngay cả người bên huyện Bắc Lương cũng nghe qua danh tiếng của cá trắm cỏ vùng Bảo Lâm.

Nhờ vào danh tiếng của cá trắm cỏ, hàng cá của Trác Y Nhiên làm ăn tốt hơn không ít.

Trác Y Nhiên cảm thấy eo có hơi đau, thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, ăn cơm một chút rồi.

Cô thu dọn lại một chút, cởi tạp dề ra, rửa sạch tay, sau đó Trác Y Nhiên mới đi tới tiệm mì mà cô thường hay ăn, cô định ăn món mì thịt heo mà mình thích nhất.

Trong lúc cô đang ăn mì, bàn phía trước cô là của một đôi tình nhân, hai người cứ anh đút em một miếng thịt, em đút anh một miếng mì, hai người làm cho Trác Y Nhiên ăn không được bao nhiêu đũa mì đã cảm thấy no bụng rồi.

Làm một người phụ nữ tới 26 tuổi rồi nhưng vẫn chưa một lần yêu đương, đương nhiên là Trác Y Nhiên cũng rất khát vọng tình yêu, cũng muốn quen bạn trai, tiếc là công việc của cô vừa vô cùng bận rộn, hoàn toàn không có tâm tình để yêu đương.

Bốn, năm giờ sáng cô đã phải rời giường, đi ra ao bắt cá với cha, sau khi bỏ cá vào trong bể nước, mang lên xe thì lại phải kéo nó tới hàng cá ở huyện thành huyện Bắc Lương.

Tiếp đó là vội vàng ăn bữa sáng, rồi vội vàng làm việc.

Cỡ chín giờ rưỡi đến mười giờ rưỡi có thể nghỉ ngơi được một chút, sau đó lại tiếp tục bận rộn đến một giờ chiều mới có thể thật sự được nghỉ ngơi mấy tiếng.

Khoảng bốn giờ chiều, cha cô sẽ đưa cá tới tiếp, tiếp tục bán tới khoảng sáu giờ tối mới có thể kết thúc công việc, về nhà.

Sau khi về đến nhà, ăn cơm, tắm rửa xong cũng đã là bảy, tám giờ tối rồi.

Nhiều lắm chỉ có được một, hai tiếng rảnh rỗi, tới mười giờ là cô phải đi ngủ, bởi vì bốn, năm giờ sáng ngày mai cô đã phải rời giường, không ngủ sớm thật sự không chịu được.

Đây chính là cuộc sống hằng ngày suốt 9 năm qua của Trác Y Nhiên.

Sau khi bị ăn đầy một bụng thức ăn cho chó trong tiệm mì, Trác Y Nhiên bị kích thích, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để ăn hết tô mì của mình, sau đó vội vàng tính tiền rời đi.

Ngay lúc Trác Y Nhiên định tìm một chỗ để nghỉ ngơi, chơi điện thoại thì một chàng trai trẻ đẹp trai bỗng nhiên chặn cô lại, mỉm cười, chào hỏi:

"Xin hỏi, chị là chị Trác Y Nhiên có phải không?"

Trác Y Nhiên dừng bước, nói:

"Tôi là Trác Y Nhiên, cậu là ai, tìm tôi có chuyện gì không?"

Thanh niên đẹp trai kia cười, nói:

"Tôi tên là Giang Phong, cũng là người huyện Bách Lương giống cô, tôi là bà mối, nghe nói chị Trác vẫn chưa có bạn trai, bên tôi đúng lúc có một người rất phù hợp với chị, không biết chị có muốn tìm hiểu một chút hay không?"

Trác Y Nhiên kinh ngạc, nói:

"Không phải chứ? Một chàng trai trẻ đẹp như cậu vậy mà lại làm bà mối?"

Giang Phong cười, nói:

"Chị Trác, vốn dĩ nghề bà mối này không hề giới hạn tuổi tác, chẳng qua là do suốt bấy lâu nay người làm nghề bà mối đều là những người lớn tuổi và đã kết hôn, cho nên mới tạo ra một hiện tượng giả rằng người làm nghề bà mối đều là những người bốn, năm mươi tuổi."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận