Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 530: Không Hỏi Quá Khứ, Chỉ Nhìn Tương Lai (2)

Có điều, mặc dù cô ấy lưu lạc phong trần, nhưng lại cực kỳ coi trọng chuyện hôn nhân, không muốn che che giấu giấu với một nửa khác của mình, mà muốn thẳng thắn phơi bày quá khứ của mình, chỉ vì muốn người đàn ông của mình có thể nguyện ý tiếp nhận quá khứ của cô, rồi cùng nhau xây dựng cuộc sống thật tốt.”

Hạ Đỉnh Thiên nghe nửa ngày không nói được nên lời, hắn không nghĩ tới người Giang Phong giới thiệu cho hắn vậy mà lại là một người phụ nữ phong trần, loại đối tượng như này, đổi thành người bình thường chắc chắn sẽ ghét bỏ, nhưng hắn lại không có tư cách ghét bỏ.

Dù sao thì hắn cũng là tội phạm giết người không giả được, cũng không biết là ai ghét bỏ ai đâu!

Tuy nói là hắn ngộ sát, không phải là cố tình giết người, nhưng người ta cũng là bị hoàn cảnh bắt ép, bất đắc dĩ mới lưu lạc phong trần, cho nên có thể nói, hai người một người xưng đại ca không ai xưng nhị ca, không ai có tư cách ghét bỏ đối phương.

Giang Phong thấy hắn trầm mặc, tiếp tục nói: “Nói thật, trong mắt tôi, chỉ có vấn đề tính cách là quan trọng, nhìn chung xã hội bây giờ, phụ nữ kết giao với mấy, thậm chí là mười mấy bạn trai trước khi kết hôn cũng không phải số ít.

So với phụ nữ có tình cảm với mấy, thậm chí với mười mấy người đàn ông, tôi thà lựa chọn phụ nữ lưu lạc phong trần, ít nhất cô ấy chưa từng động tâm với người đàn ông nào khác, trái tim của cô ấy chỉ thuộc về một mình tôi.

Còn những người phụ nữ đã rung động nhiều lần, cho dù sau khi theo anh về trung trinh chỉ mình anh, nhưng cho tới khi cô ấy biến mất khỏi thế giới này, trong lòng cô ấy chắc chắn vẫn có chỗ dành cho nhiều người đàn ông khác chứ không chỉ có mình anh, muốn làm cho cô ấy hoàn toàn quên đi những người bạn trai cũ trước đó là chuyện không thể.”

Hạ Đỉnh Thiên cảm thấy mình bị thuyết phục, cả hai bên đều từng lên giường với không ít đàn ông, nhưng một bên chỉ vì kiếm tiền, còn một bên là động tâm, nếu như đem ra so sánh, có vẻ như bên không động tâm, không có gút mắc tình cảm gì thật sự tốt hơn nhiều.

Dù sao thì, chuyện hắn ngộ sát năm đó, một phần lý do cũng đúng là vì bạn gái cũ của hắn có gút mắc với bạn trai cũ của cô ấy, nếu như không phải bạn trai cũ và cô ấy do dự đưa đẩy đánh lên lửa giận trong hắn, sao hắn có thể trở thành tội phạm giết người được?

Nghĩ tới đây, Hạ Đỉnh Thiên cảm thấy cảnh giới tư tưởng của bản thân lại được tăng lên một bậc, nhìn về phía Giang Phong, nói: “Ông mối Đang nói quả thực có đạo lý.”

Giang Phong nghe vậy thì lộ ra nụ cười: “Ông chủ Hạ, ý của anh là đồng ý xem mắt với cô ấy?”

“Ừ, tôi đồng ý!”

“Vậy trước ông chủ Hạ nói về mình cho tôi biết một chút đi!”

Hạ Đỉnh Thiên nhẹ gật đầu, sau đó bắt đầu kể câu chuyện của hắn, hắn vốn là người thành thật, cộng thêm nhà gái người ta khá thẳng thắn, hắn tự nhiên cũng không có ý định che giấu, liền kể lại toàn bộ những chuyện từ nhỏ tới lớn của mình ra.

Nói tới bảy năm trước, vì nhất thời xúc động mà đánh chết người ta, Hạ Đỉnh Thiên hối hận đến ruột cũng xanh lại: “Lúc ấy tôi chỉ muốn dạy dỗ cậu ta một chút, ai ngờ lại trùng hợp như vậy, vừa đẩy ngã cậu ta xuống, đầu cậu ta lại vừa vặn đập vào một cục đá bén nhọn ở dưới đất, cứ như vậy mất mạng!

Luôn nói xúc động là ma quỷ, lời này thật đúng là không sai chút nào.

Nếu như lúc ấy tôi không xúc động như vậy mà tỉnh táo xử lý mọi chuyện, vậy thì người ta cũng sẽ không vì chuyện nhỏ nhoi này mà mất mạng, tôi cũng không cần phải ngồi xổm bảy năm trong tù, còn liên lụy cha mẹ mất toàn bộ tài sản không còn một đồng, lại còn thiếu nợ thân thích một số tiền lớn, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa trả hết được nợ, thực sự là phải trả một cái giá lớn.”

Nói tới đây, Hạ Đỉnh Thiên đắng chát cười một tiếng: “Càng châm chọc hơn là, anh hùng giận dữ vì hồng nhan, kết quả tôi vào tù chưa được ba tháng, hồng nhan này đã chia tay tôi ngã vào ngực người khác.

Theo lời nói của cô ta, cô ta không thể ngồi chờ tôi bảy năm được.

Tôi không oán hận cô ấy, nói cho cùng, sở dĩ tạo thành cục diện như bây giờ cũng vẫn là vì tôi quá dễ xúc động, đem một chuyện nhỏ náo thành mạng người.”

Giang Phong yên tĩnh làm người nghe, chờ Hạ Đỉnh Thiên kể xong câu chuyện mới cảm thán một câu: “Nhân sinh vô thường, một suy nghĩ sai lầm sẽ thay đổi cả cuộc đời con người, nếu như không có sự giận dữ bảy năm trước kia, vậy con của anh có lẽ đã lên nhà trẻ rồi.

Có điều, tục ngữ cũng có câu Tái Ông mất ngựa sao biết không phải phúc, bạn gái cũ của anh rõ ràng không thể nào cùng chung hoạn nạn với anh, nếu như anh thật sự cùng cô ấy kết hôn sinh con cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.”

Hạ Đỉnh Thiên gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng đã nghĩ rõ ràng, nếu như cô ấy có thể đợi tôi thêm hai, ba năm rồi mới ngả vào ngực người khác thì tôi cũng không có gì để nói, nhưng mới chỉ ba tháng mà cô ấy đã không chờ được cho người khác ôm ấp, thật sự khiến tôi hối hận đến phát điên.”

Giang Phong nhìn đồng hồ, đứng lên nói: “Ông chủ Hạ, hoàn cảnh của anh tôi cũng có thể nói là đã hiểu rõ rồi, thừa dịp giờ còn sớm, tôi sẽ hẹn cô ấy nói về chuyện của anh, thuận lợi thì ngày mai sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.”

Hạ Đỉnh Thiên nói: “Vậy được.”

Tiếp theo, Giang Phong lại hỏi rõ về thời gian kinh doanh của quán ăn của Hạ Đỉnh Thiên, sau khi trao đổi phương thức liên lạc xong thì lái xe rời đi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận