Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 254: Lễ Tạ Môi Của Uông Tổng

Giữa trưa.

Giang Phong đang ăn cơm ở Chương gia.

Sau khi ăn được một lúc, Giang Phong mới mở miệng nói: “Anh Bình, tôi tìm được một đối tượng này cho anh, là người huyện Linh Xuyên, năm nay 30 tuổi, chiều cao 1 mét 59, ngoại hình không tệ lắm, chỉ là trình độ học vấn hơi thấp một chút, tốt nghiệp trung học xong, chị ấy liền thôi học.

Có điều chị ấy là người chăm chỉ tháo vát, đầu óc linh hoạt, cũng rất dám làm, hiện tại chị ấy đang đẩy xe bán hạt dẻ ở khu Giang Nam bên kia, mỗi tháng cũng có thể kiếm được tám, chín ngàn tệ.”

“Như thế cũng không tệ!” Một nhà ba người Chương Bình không khỏi gật đầu.

Đừng nhìn phần lớn người đều có lương trung bình một năm là 1 triệu, tất cả những cái này đều là chém gió thổi phồng lên, ở loại thành phố tuyến hai như Quế tỉnh này, mỗi tháng có thể kiếm được tám, chín ngàn, thu nhập như này đã là rất được rồi.

Chương mẫu hỏi: “Giang đại sư, hoàn cảnh gia đình cô ấy thì sao? Có anh chị em gì không?”

Giang Phong nói: “Chị ấy xuất thân từ nông thôn, cha mẹ đều là nông dân bình thường, có hai em gái một em trai, trong đó, hai em gái đều đã lập gia đình, chỉ có em trai nhỏ nhất là chưa kết hôn.”

Chương phụ nói: “Con gái xuất thân nông thôn cũng rất tốt, so với người thành phố thì thiết thực hơn, cũng chịu khổ tốt hơn, con gái lớn lên ở thành phố từ nhỏ tới lớn chẳng nếm qua khổ cực gì, ăn hoa quả có lẽ cũng là cha mẹ gọt vỏ cho ăn, bảo làm chút việc nhà đã đi tố khổ khắp nơi trong vòng bạn bè, loại con gái như vậy thật sự không thích hợp sống chung.”

Chương Bình cười nói: “Cha, cha cũng đừng vơ đũa cả nắm như vậy, con gái nông thôn cũng có người lười biếng không thể chịu khổ, con gái thành phố cũng có người chăm chỉ chịu được cực khổ, đây đều là vấn đề gia đình và tính cách, chứ không phải là vấn đề xuất thân từ thành phố hay nông thôn.”

Chương phụ liếc con trai một cái, nói: “Cái cha nói là tổng thể, không phải trường hợp riêng lẻ.”

Chương mẫu không để ý đến cha con hai người, tiếp tục hỏi: “Giang đại sư, cậu có ảnh cô ấy không?”

Lại đến phân đoạn quen thuộc, lúc này, Giang Phong đặt đũa xuống, lấy điện thoại mở ảnh chụp của Dương Tĩnh Vân lên, sau đó đưa cho Chương mẫu, nói: “Thím Chương, đây chính là hình của chị ấy, là hôm qua cháu chụp cho chị ấy, là ảnh (mặt mộc/trang điểm nhẹ) trong cuộc sống hàng ngày.”

Chương mẫu cầm lấy điện thoại xem xét, nhìn cô gái trong tấm ảnh, thấy đây là một cô gái rất hiền hòa, hơn nữa, nhìn cách ăn mặc tương đối mộc mạc giản dị, không phải loại tính cách như Trương Dương kia, ấn tượng đầu tiên rất không tệ.

“Cô gái này nhìn cũng không tệ lắm, con trai, con xem thử xem.”

Nói rồi, Chương mẫu liền đưa điện thoại cho con trai nhà mình nhìn.

Chương Bình nhận lấy điện thoại, nhìn cô gái trong bức ảnh chụp.

Lúc một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, thứ họ chú ý đến không phải ai cũng giống nhau, có vài người chú trọng gương mặt, có vài người lại để ý tới ngực, có vài người còn nhìn tới khe mông...

Chương Bình vì bệnh nghề nghiệp, ngực hay khe mông gì đó đều đã thấy nhiều, nhìn nhiều tới mức vô cảm luôn rồi.

Bởi vậy, lúc hắn nhìn phụ nữ, thường chú trọng tới ánh mắt.

Lúc này, Chương Bình để ý tới ánh mắt của cô gái trong ảnh này, ánh mắt của hai người cứ như vậy đan vào nhau.

Hắn nhìn chằm chằm vào ảnh chụp, phải hơn nửa phút sau mới định thần lại, hơi kích động nói: “Giang đại sư, cô gái này thật sự không tệ, rất phù hợp với ánh mắt của tôi, không biết cô ấy liệu có ghét bỏ công việc của tôi hay không?”

Giang Phong mỉm cười nói: “Vốn lúc tôi vừa nhắc tới công việc của anh, trong lòng chị ấy còn có chút thành kiến, nhưng sau khi nghe tôi khuyên giải một hồi, thành kiến trong lòng chị ấy cũng đã không còn nữa rồi, anh xem có thời gian nào phù hợp, tôi có thể sắp xếp cho hai người gặp mặt bất cứ lúc nào.”

Chương Bình trầm ngâm nói: “Giang đại sư, chọn ngày không bằng gặp ngày, sáu giờ tối tôi còn phải đi trực ca đêm, trước đó ngược lại không có việc gì, có thể gặp mặt với cô ấy.”

Chương mẫu nghe vậy lắc đầu, nói: “Con trai, tối nay phải thức nguyên đêm, lát nữa phải đi nghỉ ngơi trước, sao có thể bớt chút thời gian quý giá này để đi gặp mặt luôn được, muốn gặp thì chờ tới khi con rảnh rỗi rồi nói.”

Giang Phong gật đầu nói: “Đúng vậy, thím Chương nói đúng đấy, anh Bình không cần quá gấp, thức đêm vốn đã hại tới sức khỏe, nếu như không nghỉ ngơi tốt thì lại càng có hại hơn, dù sao người tôi cũng đã tìm được rồi, chờ tới khi nào anh rảnh rỗi rồi sắp xếp gặp mặt là được.”

Chương phụ cũng nói: “Nghe Giang đại sư đi, lại nói, con đột nhiên yêu cầu gặp mặt như thế, con gái nhà người ta cũng phải chuẩn bị chứ, đây là hành vi rất bất lịch sự.”

Chương Bình ngại ngùng cười, nói: “Được, là tôi cân nhắc không chu toàn, chủ yếu là thói quen giành giật từng giây lúc đi làm, liền nghĩ tranh thủ mấy giờ rảnh rỗi giải quyết cho xong việc này.”

Giang Phong thông cảm cười cười.

Sau đó, Giang Phong vừa ăn cơm, vừa nói chi tiết về hoàn cảnh của Dương Tĩnh Vân cho một nhà Chương gia.

Bữa cơm này ăn hết khoảng một tiếng đồng hồ, xong Giang Phong mới tạm biệt rời đi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận