Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 750: Thầy Tô Kích Động (2)

Lúc Giang Phong chào hỏi bạn học cũ, đám người Vũ Bình Hồ cũng không nhịn được, nhìn ông cụ tiều tụy lại quen thuộc nằm ở trên giường bệnh, run giọng nói: "Thầy Tô, bọn em tới thăm thầy!"

Ánh mắt thầy Tô vốn đang nhìn Giang Phong. Bạn học của cháu trai còn đặc biệt chạy tới bệnh viện thăm ông, đúng là có tâm.

Chờ tới khi nghe được đám người Vũ Bình Hồ gọi thầy Tô, ông mới nhìn về phía đám người Vũ Bình Hồ bên cạnh Giang Phong. Mới đầu, ông còn không nhận ra người tới là ai. Chờ tới khi nhìn kỹ, ông không khỏi thất thanh nói: "Em là Vũ Bình Hồ à?"

Vũ Bình Hồ bước tới, đỡ thầy Tô ngồi dậy, vẻ mặt kích động nói: "Là em, thầy Tô, em và các em khóa sau cùng tới thăm thầy."

Thầy Tô nhìn về phía bốn người còn lại, sau đó lần lượt gọi tên của bọn họ. Đây đều là học sinh nghèo khó được ông giúp đỡ từ hai mươi mấy năm trước. Bọn họ đột nhiên cùng tới đây thăm ông, làm trong lòng ông vô cùng kích động.

Vũ Bình Hồ dùng một tay đỡ phía dưới, một tay phủ lên hai tay của thầy Tô, nói: "Thầy Tô, lần này bọn em tổng cộng có 56 người tới. Những người khác đều đang chờ ở bên ngoài phòng bệnh, để tránh ảnh hưởng ngài ăn cơm và nghỉ ngơi, mỗi người bọn em chỉ có thể tùy tiện nói chuyện với ngài vài câu, chờ bao giờ thầy ra viện, chúng ta gặp lại, đến lúc đó có thể nói chuyện thoải mái hơn."

Thầy Tô nghe vậy càng thêm vui mừng, nhưng ngoài miệng vẫn oán trách: "Thầy không có chuyện gì, các em nhiều người tới làm gì chứ? Làm vậy ảnh hưởng tới công tác!"

"Không ảnh hưởng, bọn em còn muốn báo cáo tình hình công việc với thầy đấy. Bây giờ em đã là huyện trưởng huyện xx, từ khi tham gia công tác tới nay, em vẫn chưa từng quên lời thầy dạy, một đường đi tới làm không ít chuyện thực tế cho dân chúng, chờ thầy ra viện, em sẽ báo cáo tỉ mỉ với thầy sau."

"Làm tốt lắm, thầy Tô rất tự hào về em."

"Thầy Tô, bây giờ em làm việc ở cục xx, năm trước vừa lên làm phó cục trưởng, công việc trước mắt thuận lợi."

"Thầy Tô, bây giờ em làm việc ở công ty xx, là giám đốc một chi nhánh nhỏ, công việc trước mắt cũng rất thuận lợi."

"Thầy Tô..."

Từ Vũ Bình Hồ bắt đầu, năm người đều trước sau giới thiệu về tình hình công tác của mình. Thầy Tô nghe được liên tục gật đầu, trong lòng vô cùng vui mừng. Những học sinh nghèo khó năm đó, bây giờ đều thành tài rồi.

Mấy phút sau, Vũ Bình Hồ mới lưu luyến nói: "Thầy Tô, mấy người bọn em ra ngoài trước, đổi cho các em vào thăm thầy. Thầy nhất định phải cố gắng giữ sức khỏe, chờ thầy ra viện, bọn em sẽ dẫn thầy đi khắp cả nước, ngắm nhìn tổ quốc non sông tươi đẹp của chúng ta."

Thầy Tô nghe vậy thì tươi cười, nhưng ông chỉ xem đó là lời khách sáo, gật đầu nói được.

Mãi đến lúc này, Tô Đông Hà mới lên tiếng giới thiệu: "Ông nội, đây là bạn học thời đại học của cháu, Giang Phong."

Giang Phong lập tức nói tiếp: "Ông Tô, ông có nhiều người quan tâm như vậy, nhất định phải cố gắng phối hợp với bác sĩ để chữa trị, sớm ngày hồi phục còn ra viện."

Thầy Tô cảm kích nói: "Cảm ơn bạn học Giang, cháu thật sự có lòng rồi!"

Tiếp theo, hai bên lại khách sáo vài câu, Giang Phong và đám người Vũ Bình Hồ mới cùng ra khỏi phòng bệnh. Đi theo bọn họ còn có Tô Đông Hà.

Mà đám người Giang Phong chân trước mới đi ra, lập tức lại có năm người đi đến, bọn họ đều là học sinh nghèo khó từng được thầy Tô giúp đỡ năm đó. Cho dù ai nấy đều có thay đổi không nhỏ, nhưng thầy Tô giúp đỡ bọn họ nhiều năm, cẩn thận quan sát vẫn có thể nhận ra bọn họ.

Vì vậy, cảnh tượng lúc trước lại một lần nữa trình diễn, ai nấy đều báo cáo tình hình công tác trước mắt của mình cho thầy Tô nghe, làm thầy Tô cười không ngớt miệng.

Mỗi nhóm năm người, cơ bản đều duy trì nói chuyện mấy phút, tưng nhóm bước vào, làm những bệnh nhân khác và người nhà của bệnh nhân khác trong phòng bệnh nhìn tới trợn mắt há hốc mồm.

Đều là người cung chung một phòng bệnh, bọn họ đều biết thầy Tô là một thầy giáo đã về hưu. Điều khiến cho bọn họ chấn động là những người học sinh tới đây thăm thầy Tô đều đặc biệt lợi hại, đều là tinh anh trong các ngành các nghề.

Chờ ông Tô và bà Tô tới đưa bữa tối cho ông cụ, những người được trợ giúp thăm cũng gần hết.

Cho dù đã xem lịch sử trò chuyện của bọn họ do con trai gửi tới WeChat, biết hôm nay những người được trợ giúp này sẽ tới thăm ông cụ Tô, nhưng chờ tới khi thật sự nhìn thấy 56 người được trợ giúp không thiếu một ai đứng ở ngoài phòng bệnh, trong lòng hai vợ chồng vẫn thấy chấn động.

Tiếp theo là màn chào hỏi không cần nhắc tới.

Trong lúc bà Tô giao thức ăn trong tay cho nhân viên điều dưỡng đút cho ông cụ ăn, Vũ Bình Hồ, Tăng Hiểu Viện dẫn đầu nhóm 56 người được trợ giúp vây quanh ba người ông Tô bà Tô và Tô Đông Hà.

Vũ Bình Hồ nói: "Anh Tô chị Tô, những năm gần đây thầy Tô vì giúp đỡ bọn em đi học mà thiếu sót với người nhà, bọn em đều cảm thấy vô cùng áy náy. Lần này thầy Tô gặp chuyện, bọn em không thể từ chối chuyện chăm sóc thầy.

Ngoài ra, bọn em còn góp một khoản tiền, một phần trong đó là cho anh chị, coi như bọn em thay thầy Tô bù đắp lại những thiếu sót của thầy với gia đình trong những năm gần đây. Anh chị nhất định phải nhận lấy đấy."

Ông Tô bà Tô liếc nhìn nhau.

Ông Tô lắc đầu nói: "Chúng tôi xin nhận tấm lòng của các người, nhưng chúng tôi không thể nhận số tiền này được."

Bà Tô cũng nói tiếp: "Đúng vậy, chúng tôi xin nhận tấm lòng của các người, tiền thì chúng tôi tuyệt đối không thể nhận, chuyện các người muốn hỗ trợ chăm sóc ba tôi thật ra cũng được."

Đó cũng không phải là lời khách sáo của bọn họ mà là thật lòng.

Lúc trước bọn họ oán giận ông cụ Tô, tiền tất nhiên chiếm một phần nguyên nhân, nhưng không hoàn toàn là vì tiền.

Lại giống như vợ chồng cãi nhau, vài người đàn ông mắng vợ mình suốt ngày chỉ biết ở trước mặt anh ta kêu gào vất vả, làm việc nhà vất vả, trông con vất vả, dạy con học cũng vất vả, cảm giác lúc nào cũng sống trong nước sôi lửa bỏng vậy.

Mà người phụ nữ lại mắng chồng mình vô dụng, gả cho anh ta nhiều năm như vậy, vẫn phải sống chật vật như vậy, ngay cả một căn nhà cũng không mua nổi, anh còn kết hôn làm gì nữa? Sống với anh nhiều năm như vậy, tiền gửi ngân hàng còn không vượt quá năm con số, sống còn không bằng một người giúp việc.

Trên thực tế, bất luận là đàn ông hay phụ nữ, cũng chỉ muốn mình trả giá, sẽ được đối phương khẳng định mà thôi.

Lại giống như câu trong lời bài hát "can đảm" kia, chỉ cần một ánh mắt khẳng định của anh, tình yêu của em lại trở nên có ý nghĩa.

Người phụ nữ kêu vất vả, người đàn ông đừng xem thường, cảm thấy người phụ nữ chỉ ở nhà làm việc nhà, trông con, bao người phụ nữ trên đời đều làm như vậy, có gì vất vả chứ?

Người đàn ông phải khẳng định sự trả giả của người phụ nữ, nói thêm vài câu dễ nghe dỗ dành một chút, thật ra thật ra lại chẳng có gì.

Mà người phụ nữ không cần chế giễu người đàn ông tệ hại, người đàn ông là người đứng đầu một gia đình, áp lực nuôi gia đình thật sự không nhỏ, người phụ nữ cũng phải công nhận sự trả giá của anh ta.

Nếu bạn xem anh ta là kẻ vô dụng, giẫm đạp xuống đất, vậy quan hệ vợ chồng cả đời đều không tốt, cũng không phát tài được. Nếu bạn công nhận sự trá giá của anh ta, xem anh ta thành một bầu trời của mình, vậy không chỉ vợ chồng hòa thuận, có lẽ anh ta còn có thể đánh ra một giang sơn lớn hơn nữa cho bạn.

Trở lại đề tài ban đầu, trước đây sở dĩ ông Tô bà Tô oán giận thầy Tô, không hoàn toàn vì tiền, phần nhiều là bởi vì thái độ của thầy Tô với gia đình này, thật sự hoàn toàn kém hơn học sinh nghèo khó ông giúp đỡ ở bên ngoài.

Chuyện trong nhà giống như không liên quan tới ông, mà ông lại đặc biệt coi trọng chuyện của những học sinh nghèo bên ngoài, chính là thái độ như vậy mới khiến cho quan hệ giữa ông Tô bà Tô và thầy Tô càng lúc càng xa cách.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận