Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 698: Sính Lễ Của Tưởng Gia

Ngọc Châu.

Siêu thị tiện lợi XX.

Nghe câu hỏi của Bàng Tông Minh, Giang Phong cười nói: "Không dám nói người thật và ảnh chụp giống nhau như đúc, nhưng chênh lệch thật sự rất nhỏ, bởi vì đây là bức ảnh tôi bảo cô ấy chụp, đặc biệt dặn dò không dùng filter."

Bàng Tông Minh âm thầm gật đầu, hắn năm nay 29 tuổi, từ mấy năm trước cha mẹ đã bắt đầu giục cưới, đặc biệt là trong hai ba năm này, cha mẹ không chỉ giục cưới mà còn nhờ người làm mối giới thiệu cho hắn mấy đối tượng.

Hắn vốn không muốn xem mắt, nhưng cha mẹ hắn thay nhau thuyết phục, hơn nữa còn nói với vẻ chắc chắn là chỉ cần đi xem một chút, nếu như hài lòng thì tốt, nếu như không hài lòng thì bọn họ cũng không ép hắn.

Cha mẹ đã nói đến mức đó rồi, Bàng Tông Minh cũng không có cách nào từ chối, liền kiên trì đi xem mắt mấy lần.

Chỉ là, người làm mối mà cha mẹ mời tới không quá đáng tin, trước khi gặp mặt, bọn họ không ngừng thổi phồng nhà gái lên trời. Kết quả vừa thấy mặt, nói vô cùng thê thảm thì có lẽ có chút khoa trương, nhưng xét về điều kiện tổng hợp thì không có một người nào khiến cho hắn thấy vừa mắt cả.

Thật ra còn có một bác gái hàng xóm giới thiệu cho hắn một đối tượng vô cùng ưu tú, đáng tiếc hắn coi trọng người ta, người ta lại không nhìn trúng hắn, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ mà từ bỏ.

Mà đối tượng Giang ông mai giới thiệu lại khiến cho Bàng Tông Minh cảm thấy rất đáng tin, liền hỏi: "Giang ông mai, không biết tình huống trong gia đình cô gái này thế nào?"

"Nhà cô ấy là một gia đình vô cùng lớn..." Giang Phong cũng không giấu diếm, nói rõ lại tình huống gia đình của Đặng Cửu Cửu cho hắn.

Bàng Tông Minh càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc, toàn bộ quá trình đều không thể khép miệng lại.

Sau khi giới thiệu về tình huống gia đình của Đặng Cửu Cửu, Giang Phong mới vừa cười vừa nói: "Thật ra, sau khi anh và cô ấy kết hôn thì chỉ có thân thích là nhiều hơn một chút mà thôi, những thứ khác cũng không ảnh hưởng nhiều lắm."

Bàng Tông Minh nghe vậy thì khóe miệng giật một cái, thân thích không phải chỉ nhiều một chút, mà là nhiều đến dọa người. Hắn không nhịn được có chút lo lắng hỏi: "Giang ông mai, cô gái này, chắc không phải là chị gái vì em trai trong truyền thuyết đó chứ?"

Giang Phong lắc đầu nói: "Ông chủ, anh cứ việc yên tâm. Nếu như nhà cô ấy là nam nhiều nữ ít thì gánh nặng gia đình sẽ vượt quá sức tưởng tượng. Nhưng nhà cô ấy là nữ nhiều nam ít, chuyện sẽ hoàn toàn khác nhau, chắc là anh cũng hiểu."

Bàng Tông Minh là người gần ba mươi, đương nhiên hiểu được ý trong lời nói của Giang Phong. Hắn thừa nhận lời nói kia rất có đạo lý. Sau khi không còn lo lắng trên phương diện này, hắn liền nghiêm túc cân nhắc về việc cô gái này có thích hợp sống chung hay không.

Đầu tiên, cô gái xuất thân từ gia đình kiểu này nhất định là có thể chịu được cực khổ và vất vả, tuyệt đối không có tính cách đại tiểu thư, hơn nữa còn dễ thỏa mãn trong hôn nhân, sẽ không mơ tưởng xa vời, biết làm các loại việc nhà và chăm con, có thể để cho đàn ông an tâm phấn đấu ở bên ngoài.

Nếu có tâm quan sát thì sẽ phát hiện, phần lớn con gái kiểu này đều có tư tưởng chung thủy, chỉ cần không đối xử quá đáng với bọn họ thì bọn họ căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện ly hôn.

Không giống một số phụ nữ, động một chút lại treo hai chữ ly hôn ở bên miệng, cuộc sống có chút không thuận liền nói bái bai với ngươi.

Bàng Tông Minh càng nghĩ càng cảm thấy cô gái này thật sự rất thích hợp với bản thân, lúc này hắn cũng tỏ thái độ luôn: "Giang ông mai, tôi cảm thấy rất hứng thú về cô gái mà cậu giới thiệu."

Giang Phong mỉm cười nói: "Nếu đã cảm thấy hứng thú, vậy tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt vào buổi chiều, được chứ?"

Bàng Tông Minh không phải lần đầu tiên xem mắt, nghe vậy thì nói: "Được, vậy tôi sẽ đặt quán ăn, không biết cô ấy mấy giờ thì tan làm?"

Giang Phong nói: "Cô ấy hôm nay làm ca sớm, năm giờ chiều tan ca."

"Vậy hẹn sáu giờ được không?"

"Được."

"Gần đây có một quán ăn đặc sắc, buổi chiều chúng ta đến đó ăn không có vấn đề gì chứ!"

"Không có vấn đề, ông chủ anh cứ sắp xếp là được."

"Được, quyết định như vậy đi."

Sau đó, hai người trao đổi số điện thoại, Giang Phong lái xe rời đi.

...

Huyện Đồng Châu.

Quán hổ Long Hổ.

"Cửu Lục, thịt dê cuộn này vô cùng ngon, em ăn nhiều một chút."

"Linh Linh, tiết vịt này đang có chút nóng, chờ nguội tí rồi lại ăn."

"Cửu Lục, thịt bò viên này đều được làm từ thịt bò tươi, có thể yên tâm ăn."

"Linh Linh, em không phải thích ăn sách bò sao, sách bò nhúng chú trọng 'thời gian', tổng thời gian rơi vào khoảng mười lăm giây, sách bò nhúng như vậy sẽ vô cùng ngon miệng."

"Cửu Lục..."

"Linh Linh..."

Tưởng Tam nhìn dáng vẻ ân cần của hai đứa con trai, trong lòng cũng hiểu rõ. Hắn lấp đầy bụng mình, sau đó bảo chị em Đặng gia ăn từ từ, mình thì đi ra khỏi phòng bao, tìm chỗ không người rồi gọi điện thoại cho Giang đại sư.

Điện thoại vừa được nhận, hai bên khách sáo chào hỏi vài câu, Tưởng Tam mới đi thẳng vào vấn đề: "Giang đại sư, là như vậy, qua mấy ngày ở chung, hai đứa con trai kia của tôi đều rất hài lòng về chị em Đặng gia, cho nên muốn thương chuyện chuyện lễ hỏi với Giang đại sư một chút, không biết cho bao nhiêu của hồi môn thì phù hợp?"

Giang Phong nghe vậy thì cười nói: "Ông chủ Tương, chuyện này cần chờ một chút. Tôi sẽ đi thương lượng với phụ huynh nhà gái, hỏi ý kiến của bọn họ một chút, có kết quả thì tôi lại gọi điện thoại cho ông."

Tưởng Tam đáp: "Được rồi, vậy tôi chờ điện thoại của cậu."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận