Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 243: "Hòa Giải Hôn Nhân"

Từ rạp chiếu phim đi ra, đã hơn mười giờ đêm.

Hoàng Linh Vi không ngừng cấu cánh tay Giang Phong, trong miệng lẩm bẩm các loại từ 'Lsp', 'Người xấu', 'Lưu manh', lại xem một bộ phim, nửa người trên của cô đã hoàn toàn thất thủ.

Nếu không phải không đúng chỗ, có lẽ không chỉ là nửa người trên thất thủ.

Thảo nào mẹ nói nam nữ đang yêu đương, khả năng kiềm chế trên phương diện kia rất kém, nhất thời không cẩn thận sẽ vượt qua giới hạn. Trước đây, cô không mấy đồng ý với câu này, cảm thấy con người ở trong tình trạng tỉnh táo, làm sao có thể không khống chế được bản thân mà vượt quá giới hạn được chứ?

Dù sao, không muốn thì bảo đối phương dừng lại, muốn thì tiếp tục thôi.

Xem ra vẫn phải coi trọng kinh nghiệm mẹ đưa ra, không thể đi cùng 'Lsp' này tới khách sạn, bằng không chỉ dựa vào khả năng chống cự yếu ớt của cô ở phương diện này, khẳng định không chịu được sự tấn công của hắn, quan hệ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Giang Phong thấy bạn gái làm nũng với hắn, trong lòng thật sự mãn nguyện, cười hì hì nói: "Vợ, chúng ta đi ăn khuya xong hẵng về, em có muốn ăn món gì không?"

"Ghét, ai là vợ của anh chứ?"

Hoàng Linh Vi lườm yêu hắn, nói: "Buổi tối ăn ít đồ dễ tiêu hóa thì tốt hơn!"

"Vậy ăn ít cháo hải sản nhé?" Giang Phong trưng cầu ý kiến của cô.

Hoàng Linh Vi “Ừ” một tiếng: "Cũng được!"

. . .

Nửa giờ sau, Giang Phong và Hoàng Linh Vi đi tới một cửa hàng cháo hải sản có đẳng cấp không tệ.

Hai người gọi một bát cháo hải sản và mấy phần điểm tâm, lại nói chuyện phiếm trong lúc chờ đợi.

"Bao giờ công ty của anh khai trương vậy?" Hoàng Linh Vi hỏi.

"Chờ qua tết nguyên tiêu sẽ khai trương." Giang Phong đáp.

Hoàng Linh Vi mỉm cười nói: "Đúng lúc khi đó em cũng phải trở lại trường!"

Giang Phong nói: "Đến lúc đó, anh đưa em tới trường nhé?"

Hoàng Linh Vi lắc đầu nói: "Không cần. Anh đi qua đi lại quá tốn thời gian. Em ngồi tàu cao tốc sáu tiếng là qua. Hơn nữa, ba mẹ em cũng tiễn em lên xe đấy."

Giang Phong khẽ gật đầu, cũng không nhắc lại chuyện này nữa, ngược lại hỏi: "Vợ, ngày mai nhà anh sẽ quay về, em thật sự không định gặp ba chồng mẹ chồng tương lai của em một lát à?"

"Em không muốn!" Hoàng Linh Vi vội vàng từ chối, sau đó làm nũng nói: "Chồng, anh thư thư cho em một thời gian đã, chờ lần sau em chuẩn bị tâm lý xong, sẽ đi gặp bọn họ được không?"

Giang Phong mỉm cười nói: "Được rồi, vậy lần sau lại nói!"

Hai người tùy ý tán gẫu. Không bao lâu sau, nhân viên phục vụ lại đưa cháo hải sản và vài loại điểm tâm lên.

Chờ sau khi ăn xong, đã là mười một giờ rưỡi đêm!

Hắn đưa Hoàng Linh Vi về đến nhà, đã là chuyện 0 giờ.

Trước khi Hoàng Linh Vi xuống xe, Giang Phong lại cùng cô ôm hôn hơn mười phút ở trong xe, cũng bóp nặn hai con thỏ trắng nhỏ đáng yêu kia một lúc, hai người mới lưu luyến rời nhau.

Nhìn Hoàng Linh Vi tiến vào khu chung cư, cũng nhận được tin nhắn cô báo đã về tới nhà, Giang Phong mới lái xe rời đi.

...

Ngày hôm sau.

Đám người Giang Phong ăn bữa sáng do cô nấu xong, lên đường về nhà trong ánh mắt nhìn theo của bốn người nhà cô.

Một đường thuận lợi trở lại huyện Bách Lương, sau đó bọn họ mới chia binh hai đường, cả nhà chú út và bà nội quay về thị trấn, còn nhà Giang Phong lại tiếp tục về thôn Long Sơn.

Cho dù đã xây nhà ở quê, nhưng bà nội vẫn đến ở với chú út ở trên thị trấn, đây là chú út cân nhắc đến bà nội lớn tuổi, ở thị trấn dưỡng lão tốt hơn ở nông thôn.

Không nói gì khác, trình độ chữa bệnh của thị trấn lại tốt hơn ở nông thôn rất nhiều.

Rất nhiều lúc đột nhiên phát bệnh cần phải tranh cướp với thời gian, nếu xảy ra ở nông thôn, chờ đưa người đến bệnh viện huyện, nói khoa trương một chút, chỉ sợ thi thể cũng đã lạnh!

Nhưng đang ở thị trấn, vậy chỉ bảy tám phút là có thể chạy tới bệnh viện, có lẽ có thể cứu được tính mạng về.

Sau khi về đến nhà, ba anh em Giang Phong ở nhà khoảng ba bốn ngày, lại xuất phát đi tới tỉnh thành.

Trong ba bốn ngày này, Giang Phong nhận được hai phần quà tạ môi.

Một phần đến từ Giang Văn Tây, anh ta và Lâm Nguyệt - cô gái mắc bệnh ngoài da kia đã đăng ký kết hôn, trước mắt tình cảm hai vợ chồng rất tốt, đi chỗ nào cũng không rời nhau.

Giang Phong theo lệ cũ chỉ lấy quà tặng, phong bì tạ môi chỉ lấy một trăm, còn lại hắn đều trả về, làm hai vợ chồng Giang Văn Tây vô cùng cảm kích.

Còn có một phần đến từ con trai của bác Trương, anh ta và cô gái bán cá Trác Y Nhiên cũng đã thành đôi. Trước mắt, anh ta bỏ ý định tới tỉnh thành mở cửa hàng bán sashimi, mà chạy đến chợ ở thị trấn Nam Thành huyện Bắc Lương bán đồ ăn, cùng vợ dùng chung một quầy hàng, bày bán sashimi của anh ta.

Có người nói, cửa hàng còn rất được hoan nghênh, hai vợ chồng giúp đỡ lẫn nhau, cuộc sống rất tốt đẹp.

Mà vào ngày bọn họ đăng ký kết hôn, Giang Phong sử dụng năng lực phá tường cho cuộc hôn nhân của Trương phụ, khiến điểm xứng đôi hôn nhân vốn chỉ có hơn năm mươi điểm tăng lên tới sáu mươi chín điểm.

Bởi vậy, mấy ngày nay, Trương phụ có thể cảm giác được rõ ràng sự thay đổi của vợ mình, bà không còn động một tí lại chửi mắng ông ta ầm lên như trước, làm cuộc sống của ông ta lập tức trở nên hạnh phúc.

Trương phụ đương nhiên quy công lao của tất cả những biến hóa này cho cô con dâu được Giang đại sư xem xét thay bọn họ, làm hai vợ chồng bọn họ cảm kích Giang đại sư, đồng thời cũng đối xử rất tốt với cô con dâu này.

Tình cảm đều từ hai phía, bọn họ thật lòng tốt với con dâu, vậy cô con dâu đương nhiên cũng tốt gấp bội đối với bọn họ, tiến vào vòng tuần hoàn tốt!

Để cảm ơn Giang đại sư, Trương phụ thật sự lấy ra cả vốn liếng mua quan tài, chuẩn bị một phong bì cảm ơn mai mối đặc biệt dày cho Giang Phong, còn có một đống quà tạ môi.

Giang Phong nhận quà cũng thoải mái nhẹ nhõm.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận