Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1132: Anh Đẹp Trai, Anh Đây Là Đang Ám Chỉ Tôi Cái Gì? (3)

Đều nói người giàu có hai loại:

Một loại là những người giàu có khác.

Bọn họ mặc những bộ vest cao cấp của Châu u để thể hiện gu thẩm mỹ của mình, những đôi giày da cao cấp và sang trọng, và những chiếc đồng hồ giới hạn trên thế giới sang trọng độc quyền, một bộ đồ có giá trị một triệu, có thể nói là nhân dân tệ đi bộ.

Một loại khác là người giàu Quảng Đông.

Ở Quảng Đông, mặc một bộ vest và giày da chính là công ty bất động sản hoặc người bán bảo hiểm, người giàu địa phương mặc chính là áo T-shirt bình thường với quần đùi, một đôi dép lê không quá 20 tệ, nhìn trông giống một người bình thường hơn, nhưng mà nếu bàn về tài sản, hắn thật sự đúng là đại gia.

Tuy đây chỉ là một câu nói đùa, nhưng cũng đủ để nhìn ra người Quảng Đông ăn mặc rất giản dị, bọn họ coi trọng là làm sao thoải mái, chứ không phải bề ngoài hào nhoáng.

Chu Thiên Phong tuy rằng không phải là người giàu có, nhưng hắn thừa hưởng truyền thống ăn mặc tốt đẹp của người Quảng Đông, bình thường đều là lôi thôi lếch thếch, không quá chú trọng đến hình tượng.

Nhưng mà, buổi tối xem mắt hôm nay rất quan trọng, cho dù bình thường Chu Thiên Phong không chú trọng đến ăn mặc, cũng không thể không dụng tâm sửa soạn.

Đầu tiên hắn ra ngoài cắt tóc trước, tạo một kiểu tóc sắc sảo và gọn gàng, sau đó trở về nhà của mình để sửa soạn lại.

Sau hơn một giờ bận rộn, Chu Thiên Phong cuối cùng cũng coi như đã đạt được hiệu quả mình hài lòng.

Đối với thân trên, hắn chọn một chiếc áo khoác vest may đo màu xám đậm với áo sơ mi trắng bên trong, vừa vặn với dáng người hắn, làm nổi bật lên vóc dáng, đường nét của hắn.

Phần thân dưới là một chiếu quần tây cùng với một chiếc thắt lưng màu đen.

Dưới chân là một đôi giày da đen bóng.

Mặc dù trang phục nhìn trông quá trang trọng, nhưng Chu Thiên Phong cảm thấy lần đầu tiên gặp một người con gái, ăn mặc trang trọng một chút để thể hiện rằng hắn đối với buổi gặp mặt lần này xem trọng như thế nào.

...

Trong khi Chu Thiên Phong bận rộn với trang phục của mình, ở trong khách sạn 5 sao nào đó, Từ Tuyết Linh cũng đang nghiêm túc sửa soạn cho mình.

So với Chu Thiên Phong bình thường không để ý tới hình tượng, thì Từ Tuyết Linh đối với ăn mặc phối đồ mạnh hơn nhiều, cô không cần tốn nhiều sức cũng đem mình ăn mặc thật xinh đẹp.

Từ trang điểm đến quần áo, mọi thứ đều vừa phải.

Những lọn tóc xoăn mềm mại trong thật tự nhiên mà thanh lịch, cô đeo một chiếc vòng cổ tinh xảo để tôn lên khí chất quý phái của mình. Một chiếc váy màu xanh đậm thanh lịch, thiết kế mỏng manh làm nổi bật đường cong hình thể và sự nữ tính của cô, một đôi giày cao gót cùng áo đầm càng là tuyệt phối.

Chiếu đồng hồ tinh xảo trên cổ tay là nét hoàn thiện.

Mặc dù chỉnh thể trang phục không xa hoa, nhưng người bên ngoài vừa nhìn trong đầu liền không nhịn được bốc lên từ "Bạch Phú Mỹ" này cực kỳ chuẩn xác để hình dung.

Hai người sửa soạn xong, đều yên lặng chú ý thời gian.

Chờ thời gian không sai biệt lắm, liền từng người ra ngoài, đến nhà hàng đã hẹn sẵn.

...

Sáu giờ chiều.

Phòng riêng trong một nhà hàng nào đó.

Đợi người phục vụ đi ra ngoài, Chu Thiên Phong mới tán dương: "Mỹ nữ, cô bảo dưỡng như thế nào vậy? nếu như không phải Giang đại sư nói với tôi, tôi tuyệt đối không thể tin được cô đã 31 tuổi rồi, nhìn cô trông giống như sinh viên mới ra trường vậy!"

Từ Tuyết Linh che miệng cười nói: "Anh chàng đẹp trai nói chuyện thật là ngọt, khó trách anh có thể viết ra {{ ... }} những ca khúc ngọt ngào như vậy."

Chu Thiên Phong mỉm cười nói: "Tôi đây là ăn ngay nói thật, mặc dù tôi chỉ lớn hơn cô hai tuổi, nhưng tôi có chút thành thục hơn, lại qua mấy năm ở chung với cô, chỉ sợ người ta nói chúng ta là cha và con gái."

Từ Tuyết Linh bị chọc cho cười "Khanh khách" không ngừng, lập tức nháy mắt, nhìn hắn nói: "Anh đẹp trai, anh đây là đang ám chỉ cái gì với tôi à?"

Chu Thiên Phong cũng nháy mắt với cô nói: "Không có nha, tôi nào có ám chỉ cái gì?"

Từ Tuyết Linh không đi sâu vào vấn đề này, nói sang chuyện khác: "Anh đẹp trai, cá nhân tôi rất yêu thích âm nhạc, lúc còn là sinh viên còn muốn thành lập một ban nhạc, chỉ là sau đó bởi vì do nhiều nguyên nhân mà không thành.

Những sáng tác của anh như {{ lười }}, {{ được }}, {{ khởi }}, {{ tên }}, tôi rất thích những bài hát kinh điển này, hơn nữa mỗi một bài tôi đã hát theo, chỉ là tôi trước đó chỉ chú ý đến ai đã hát ca khúc này, cũng không hề quan tâm quá nhiều đến người sáng tác ra, thực sự là xin lỗi."

Chu Thiên Phong cười ha hả nói: "Đây là chuyện rất bình thường, ngoại trừ quốc ca, trên căn bản sẽ không có người sáng tác nào lại đi so với người hát ca khúc đó, cho dù nhà sáng tác lớn cũng không ngoại lệ, càng đừng nói tôi so với những nhà sáng tác lớn kia còn có sự chênh lệch không nhỏ!"

Từ Tuyết Linh cười nói: "Anh ngược lại là nhìn rất thoáng, ở trong mắt tôi anh đã rất lợi hại rồi, anh có thể tự mình viết lời, sáng tác và biên nhạc, hơn nữa tôi nghe người ta nói anh hát rất hay, tại sao không dứt khoát tự hát ca khúc của mình?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận