Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 870: Người Khác Mua Thức Ăn, Ngươi Muốn Mua Muối Cũng Có Thể Khiến Cho Bản Thân Mình Nghèo

Trời vừa rạng sáng, Khương Văn Võ đi ra từ quán bar nào đó với người đầy mùi rượu, hắn đốt điếu thuốc cho thanh tỉnh đầu óc một chút, mới gọi taxi trở lại phòng thuê.

Khương Văn Võ năm nay 32 tuổi, là nông dân thành phố E tỉnh Quế, trước mắt đang làm công với tiền lương sáu ngàn năm tệ ở bên này, là một người làm công bình thường.

Từ khi ra trường cho tới bây giờ đã mười năm, nhưng hắn không tích trữ được bao nhiêu tiền.

Chi tiêu hàng tháng của hắn có thể coi là tiết kiệm so với những người trẻ tuổi khác. Tiền ăn trung bình mỗi tháng một ngàn rưỡi tệ, tiền thuê nhà điện nước tầm một ngàn, tiền thuốc lá khoảng sáu trăm tệ, còn có tiền đi lại, phía giao thông, tiền điện thoại… đại khái cũng tốn tầm một ngàn tệ.

Cộng với ngày lễ ngày tết phát hồng bao cho cha mẹ, một tháng hắn có thể tiết kiệm được hai ngàn tệ, đây là trạng thái lý tưởng nhất.

Trên thực tế, một tháng hắn rất ít khi có thể tiết kiệm được hai ngàn tệ, quanh năm suốt tháng chắc chắn sẽ có một số lúc tiêu xài ngoài ý muốn, ví dụ như đau ốm, mua quần áo giày gì đó. Nếu như phải đổi điện thoại di động thì còn phải tốn nhiều hơn.

Tóm lại, hắn làm công mười năm, cũng chỉ tích trữ được mấy chục ngàn tệ.

Đây là nguyên nhân hắn luôn độc thân, nhưng chỉ cần có bạn gái, hắn có thể bảo đảm cuộc sống không nợ nần là được.

Hắn tích trữ được một ít tiền, nhưng mấy tháng gần đây hắn thường xuyên ra vào quán bar. Số tiền tiết kiệm không nhiều kia của hắn bắt đầu giảm bớt với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Thật ra đến loại quán bar cấp cao này, cũng không phải là hắn mời khách, đều là mấy người bạn từ nhỏ của hắn gọi hắn đi chơi, không phải là bạn từ nhỏ của hắn mời khách thì chính là bạn của bạn từ nhỏ mời khách.

Nhưng mà, không mời khách không có vấn đề gì, nhưng Khương Văn Võ thường xuyên đi, biểu hiện chắc chắn cũng không thể quá kém. Không nói những thứ khác, ít nhất phải đưa cho đám bạn từ nhỏ kia điếu thuốc đúng chứ?

Bình thường đi quán bar chơi cũng sẽ không chỉ có ba năm người, cơ bản đều là mười mấy hai mươi người, đưa một người điếu thuốc, một gói thuốc lá sẽ không còn nữa.

Chơi đùa cả một đêm, hút hết hai gói là chuyện bình thường.

Đều là người trẻ tuổi, ai mà không muốn mặt mũi, cho dù có tự xưng là trang hảo hán hay không, đưa thuốc lá trong loại trường hợp này cũng không thể đưa loại thuốc mười tệ hai mươi tệ được, ít nhất cũng phải là thuốc Đại Long 51 tệ một gói.

Hai bao thuốc, chính là 100 tệ.

Cộng với phí xe đi về, Khương Văn Võ một đêm ít nhất cũng tiêu tốn 150 tệ.

Người cùng người đúng là không thể so sánh, người ta mời khách thời gian dài đều không có vấn đề gì, người chơi ké như Khương Văn Võ lại mẹ nó có chút gánh không được.

Đây chính là điển hình của việc người khác mua thức ăn, ngươi mua muối đều có thể khiến cho bản thân mình nghèo.

Trở lại phòng thuê, Khương Văn Võ tắm rửa một cái cho thanh tỉnh một chút. Người ta thường nói say rượu không tắm rửa, nhưng hắn cũng không thèm quan tâm, tắm rửa xong liền nằm lên giường, lại đốt một điếu thuốc, bắt đầu suy nghĩ về nhân sinh.

Đầu tiên, cuộc sống túy sinh mộng tử vào mỗi tối không thể tiếp tục được nữa, cũng không phải là hắn tiếc chút tiền thuốc lá kia, chủ yếu là đi loại trường hợp càng nhiều càng cảm thấy không còn gì thú vị.

Là người chơi ké, Khương Văn Võ chính là vật làm nền trong loại trường hợp này. Lúc người khác nói chuyện làm ăn hợp tác, hắn không chen lời vào. Người khác tán gái, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Qua thời gian dài, hắn đương nhiên là cảm thấy không có ý nghĩa cả.

Hơn nữa, thông qua so sánh với bạn từ nhỏ, Khương Văn Võ bắt đầu hoài nghi việc bản thân hắn thành thật làm công những năm này rốt cuộc có đúng hay không?

Bạn từ nhỏ của Khương Văn Võ tên là Khương Văn Thượng, hai người là anh em họ, lớn lên với nhau từ nhỏ, thậm chí lúc tiểu học cấp hai đều là bạn học cùng lớp, chơi còn thân hơn cả anh em ruột.

Hoàn cảnh gia đình của hai người giống nhau, gia cảnh không kém nhau là bao, ngay cả thành tích học tập cũng không chênh lệch nhiều, trước khi đi ra ngoài xã hội, hai người có thể nói là ngang nhau.

Sự khác biệt của hai người là sau khi đi ra ngoài xã hội.

Sau khi Khương Văn Võ tìm được công việc hiện tại thì vẫn luôn an phận đi làm, không nghĩ tới chuyện tìm nghề khác, cũng không nghĩ tới việc từ chức lập nghiệp, thoáng qua một cái chính là mười năm.

Mà người bạn từ nhỏ Khương Văn Thượng kia thì khác, sau khi tốt nghiệp ra ngoài xã hội, hắn cũng tìm một công việc giống như Khương Văn Võ, nhưng chỉ làm việc ba năm, Khương Văn Thượng đã từ chức và tự thân lập nghiệp.

Mà phương hướng lập nghiệp thì giống với công việc mà hắn làm trong ba năm kia.

Tốc độ phát triển của công ty của Khương Văn Thượng rất được, đến nay tài sản đã gần chục triệu, so sánh với Khương Văn Võ nhiều năm qua vẫn dậm chân tại chỗ quả thực là một trời một vực.

------

Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận