Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 955: Duyên Phận Của Cô, Thật Sự Tới Rồi Sao? (2)

Dương Thanh Liên nghe xong thì có chút dở khóc dở cười, có điều cô cũng không từ chối ý tốt của mẹ mình, nói: “Được, tình huống bên nhà trai thế nào, mẹ cứ nói con nghe một chút đi.”

Dương mẫu liền đơn giản kể lại tình huống nhà Hạ Phi Long cho con gái nghe một lần, cuối cùng chốt lại: “Cậu ta ở thành phố Thâm Quyến có nhà lại có xe, còn có công ty của riêng mình, hơn nữa, cả cha mẹ cậu ấy đều đã mất, chắc hẳn sẽ không để ý tới việc mẹ chuyển tới ở cùng hai đứa, hoàn toàn phù hợp với điều kiện của con.

Hình của cậu ấy mẹ đã xem rồi, vẻ ngoài rất chững chạc, có phong thái của một nhân sĩ thành công.

Tóm lại, đây là một đối tượng rất không tệ, con cần phải để ý một chút, đừng bỏ lỡ.”

Dương Thanh Liên có chút ngạc nhiên, điều kiện này nghe qua thì cảm thấy thật sự ưu tú, từ xứng đôi kia thực sự là dư xài, nếu như người làm mối kia không có khuếch đại sự thật lên thì đây thật đúng là một đối tượng ưu tú.

Nghĩ nghĩ, Dương Thanh Liên nói: “Mẹ, nghe mẹ nói như thế, con cũng cảm thấy điều kiện của đối phương quả thật rất tốt, con đồng ý gặp mặt nói chuyện với bên kia một lần.”

Dương mẫu hưng phấn nói: “Được, con đồng ý là tốt rồi, đây là cơ hội cực kì hiếm có, con nhất định phải nắm chặt, bỏ lỡ người này, muốn gặp được một đối tượng khác có điều kiện tốt như vậy cũng khó.”

Dương Thanh Liên bây giờ vẫn còn đang bán tín bán nghi chuyện này, có điều, thấy mẹ mình phấn khích như thế, cô đương nhiên sẽ không nói ra hoài nghi của mình, dù sao thì là thật hay là giả, chờ tới lúc gặp mặt nói chuyện sẽ rõ.

“Được rồi, vậy mẹ bảo người mai mối kia sắp xếp thời gian gặp mặt và địa điểm cho bọn con đi!”

“Ừm, con đi làm đi, mẹ sẽ xử lý tốt chuyện này.”

Chờ cúp điện thoại xong, Dương Thanh Liên cũng nổi lên một gợn sóng trong lòng, duyên phận của cô, thật sự tới rồi sao?

...

Trên lối đi bộ.

Giang Phong cũng vừa cúp điện thoại, quay sang nói với Dương mẫu: “Dì, tình huống của con gái dì, cháu đã giải thích rõ ràng với vị khách kia rồi, anh ấy nói không có vấn đề gì với yêu cầu của cô ấy, đồng ý gặp mặt nói chuyện một lần.”

Dương mẫu nghe vậy liền cười, nói: “Ông mối Giang, con gái tôi cũng đã đồng ý gặp mặt nói chuyện rồi.”

Giang Phong mỉm cười: “Vậy chọn ngày không bằng gặp ngày, cháu sắp xếp hai bên tối nay cùng ăn cơm có được không?”

Dương mẫu lập tức đồng ý: “Bên dì không có vấn đề gì, con gái dì năm giờ chiều là tan làm rồi.”

Giang Phong hỏi: “Vậy cháu sắp xếp thời gian ăn cơm vào khoảng sáu giờ tối có ổn không?”

Dương mẫu gật đầu, nói: “Đương nhiên là có thể.”

Giang Phong nói: “Vậy quyết định thời gian như thế đi, cụ thể ăn cơm ở chỗ nào, cháu sẽ nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa, xong xuôi sẽ gửi lại địa điểm cho dì sau.”

Đối với sắp xếp này, Dương mẫu đương nhiên không có ý kiến gì, sau đó, hai người trao đổi phương thức liên lạc rồi lại rảnh rỗi hàn huyên thêm vài câu, xong mới ai đi đường nấy.

...

Năm giờ rưỡi chiều.

Trong phòng riêng nhà hàng ẩm thực Triều Sán của Mỗ gia, Giang Phong và Hạ Phi Long đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm, chờ mẹ con Dương gia tới xem mắt.

Mặc dù Hạ Phi Long là ông chủ tài sản ngàn vạn, nhưng đây dù sao cũng là lần xem mắt đầu tiên trong đời hắn, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, hỏi: “Giang đại sư, tôi thật sự rất xa lạ với chuyện xem mắt, không biết có chỗ nào cần phải chú ý không?”

Giang Phong cười nói: “Hạ tổng không cần lo lắng, xem mắt là chuyện rất đơn giản, chỉ cần xem đối tượng xem mắt như khách hàng mà đối đãi là được, cơ bản cũng không có vấn đề gì cần chú ý.”

Hạ Phi Long nói: “Nếu như chỉ là gặp mặt riêng với cô ấy, vậy tôi thân là đàn ông cũng sẽ không có gì mà phải lo lắng, chủ yếu là mẹ cô ấy cũng tới cho nên mới khiến tôi cảm thấy có chút áp lực.”

“Gặp đối tượng xem mắt và gia đình đối tượng trong một lần cũng bớt được rất nhiều việc!”

“Có đạo lý.”

Mười mấy phút sau, Dương mẫu gọi điện thoại tới, nói hai người đã tới cửa nhà hàng, Giang Phong liền ra ngoài đón hai mẹ con Dương gia vào bên trong.

Hai bên gặp mặt, sau khi Giang Phong giới thiệu hai bên, chào hỏi vài câu xong, Hạ Phi Long và Dương Thanh Liên liền âm thầm đánh giá đối phương.

Trong mắt Dương Thanh Liên, Hạ Phi Long tinh thần sung mãn, vẻ tự tin lộ rõ trên mặt, có phong thái của một nhân sĩ thành công, ấn tượng đầu tiên cũng không tệ.

Còn ở trong mắt Hạ Phi Long, Dương Thanh Liên ngũ quan xinh đẹp, dáng người cũng rất tốt, trên người cô có vẻ năng động, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, lại có mị lực của một người con gái hiền dịu thục nữ, mắt cô trong veo sáng tỏ, giống như một chiếc hồ đen, khiến hắn thật sự là càng nhìn càng thích.

Đợi hai mẹ con Dương gia ngồi xuống rồi, Hạ Phi Long liền gọi nhân viên phục vụ tới gọi món, trong lúc này, tự nhiên không thể tránh khỏi một phen khách khí nữa.

Chờ nhân viên phục vụ đi ra ngoài rồi, Hạ Phi Long mới cười nói: “Cháu nghe Giang đại sư nói hai người là người Sán Vĩ, cháu đối với thành phố Sán Vĩ cũng không có hiểu biết nhiều, chỉ biết chỗ Sán Vĩ bên đó có một món ăn nổi tiếng gọi là “Súp hộ quốc”, lúc đó cháu cảm thấy tên món ăn này thật là bá khí, cho nên mới đi tìm hiểu một phen.”

Dương Thanh liên thở dài, nói: “Chỗ Sán Vĩ chúng tôi có thể nói là nơi nghèo nhất cả Quảng Đông, Hạ tổng không hiểu rõ cũng là bình thường thôi.”

Giang Phong nói tiếp: “Chị Dương cũng không cần thở dài như vậy đâu, quê chị và quê tôi trình độ kinh tế cũng không khác biệt bao nhiêu, chỗ chị còn là một phần của Quảng Đông, ưu thế phát triển cũng vẫn có, quê chúng tôi chỉ là một phần của Quế tỉnh, so ra thì thảm rồi, sợ rằng qua trăm năm nữa cũng không phát triển lên được.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận