Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 210: Tôi Dành Ba Năm Đẹp Nhất Của Cuộc Đời Ở Bên Cạnh Anh, Anh Nên Thỏa Mãn Đi! (2)

Anh biết rõ nếu cứ như thế thì vẫn sẽ mãi nghèo, nhưng mà anh lại hoàn toàn không còn biện pháp nào khác.

Hút một cây lại một cay, cho tới khi hút hết nửa gói thuốc lá, Tào Đại Ưng vẫn không nghĩ ra được cách giải quyết tình hình khó khăn hiện tại của mình.

Chẳng lẽ thật sự phải đi làm Ngưu Lang ư?

Năm nay Tào Đại Ưng 27 tuổi, là một người hiện đại, anh đương nhiên biết ngành nghề Ngưu Lang này, với tiền vốn của anh, muốn trở thành một Ngưu Lang là chuyện rất đơn giản.

Có điều, nghề Ngưu Lang tuy kiếm được nhiều tiền, nhưng mà lại rất tổn hại cơ thể, với lại nếu làm thì anh vẫn chưa thể được lựa chọn khách hàng, nghĩ tới việc gặp phải một vị khách vừa mập, vừa lùn, vừa xấu, chẳng phải là tự đi chịu tội sao!

Huống hồ, cái nghề đó còn là phạm pháp!

Thay vì đi làm Ngưu Lang, chẳng bằng đi kiếm mấy người phụ nữ giàu có để được bao nuôi!

Đương nhiên, nói đi thì phải nói lại, dù cho anh có muốn để cho mấy người phụ nữ giàu có bao nuôi, thì cũng chẳng tìm được.

Gói thuốc lá ở trong tay Tào Đại Ưng bị bóp chặt lại, ném vào thùng rác.

Anh thở dài, nói:

"Rốt cuộc phải sống trong tình cảnh khốn khổ này tới khi nào đây?"

Lúc này, một giọng nói vang lên ở ngoài cửa:

"Người anh em, chỗ tôi có một con đường có thể thay đổi vận mệnh, không biết anh có cần trợ giúp không?"

Tào Đại Ưng nghe thấy giọng nói vang lên liền nhìn sang, anh chỉ thấy một cậu trai trẻ đẹp trai xa lạ đang đứng ở ngoài cửa, hắn mỉm cười nhìn anh.

"Chú là?"

Cậu trai trẻ đẹp trai kia tự giới thiệu bản thân:

"Tôi tên là Giang Phong, là người của văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc."

"Văn phòng môi giới hôn nhân? Chú là bà mối?"

Tào Đại Ưng kinh ngạc, hỏi.

Giang Phong gật đầu, cười, nói:

"Đúng thế, tôi là bà mối - người chuyên giúp mọi người đáp cầu dắt mối."

Tào Đại Ưng cau mày, nói:

"Chú vừa nói rằng chỗ của chú có con đường thay đổi vận mệnh, chẳng lẽ là chú định làm mai mối cho tôi?"

"Không sai, tôi đúng là định như thế."

Giang Phong nói:

"Nói thật với anh, hiện tại tôi đang giúp mấy người phụ nữ giàu có tìm bạn đời trăm năm, nếu như người anh em đây cảm thấy hứng thú, tôi có thể giới thiệu cho anh một người, như thế chẳng phải là anh đã có thể thay đổi vận mệnh rồi sao?"

Tào Đại Ưng nghe xong không khỏi mở to mắt, nói:

"Bà mối Giang, chú không nói đùa đấy chứ?"

Giang Phong lắc đầu, nói:

"Không đùa, tôi thật sự đang tìm bạn đời trăm năm cho những người phụ nữ giàu có, mà anh chính là một trong những ứng cử viên tôi nhìn trúng. Nếu như anh bằng lòng, thì chúng ta có thể nói kỹ hơn về việc này!"

Tào Đại Ưng cảm thấy có hơi không chân thật.

Dù sao thì mấy người phụ nữ kia cũng cách anh rất xa, nhưng dù việc này là thật hay giả, thì nó cũng là cơ hội có thể giúp anh thay đổi vận mệnh. Sau khi lấy lại tinh thần, anh đứng lên, nói:

"Bà mối Giang, mời chú vào, chỗ của tôi có hơi đơn sơ, hy vọng chú không trách."

Giang Phong cười, đi vào trong căn phòng trọ xưa cũ.

Tào Đại Ưng lấy ra một cái ghế cho Giang Phong, sau khi thấy hắn ngồi xuống, anh mới tò mò hỏi:

"Bà mối Giang, sao anh biết được chỗ của tôi, với lại tại sao tôi lại trở thành một trong những người được lựa chọn?"

"Tôi mở văn phòng môi giới hôn nhân, đương nhiên là sẽ có đường dây thông tin của mình."

Nói tới đây, Giang Phong nói thẳng:

"Còn về việc tại sao anh nằm trong danh sách những người được chọn, do anh phù hợp với yêu cầu của nhóm người kia."

Tào Đại Ưng không hiểu:

"Bà mối Giang, chú có phải là tìm lộn người rồi không, tôi chỉ là một người làm công bình thường mà thôi, còn gánh trên vai trọng trách không nhỏ, lớn lên cũng không đủ đẹp, trình độ văn hóa cũng chỉ là tốt nghiệp một trường đại học bình thường, tại sao lại phù hợp với yêu cầu của mấy người phụ nữ giàu có?"

Giang Phong cười, giải thích:

"Đầu tiên là anh hiếu thảo với cha mẹ. Từ lúc đi làm tới bây giờ, anh vẫn luôn là người gánh vác chi phí thuốc men của cha anh, suốt bốn năm qua, số tiền này chưa hề đứt đoạn.

Tiếp theo là tính cách của anh rất hiền lành, là người có trách nhiệm với công việc, là một người tốt luôn thích giúp người, bề ngoài cũng hàm hậu..."

Tào Đại Ưng nghe xong liền rất vui mừng, ngay cả anh cũng chẳng biết bản thân mình thực sự có nhiều ưu điểm tới như thế?

"Điều quan trọng nhất chính là tiền vốn của một người đàn ông của anh rất tốt, đây mới là thứ mà mấy người phụ nữ giàu có đó thích nhất."

Tào Đại Ưng nghe xong, miệng há to tới mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt:

"Bà mối Giang, chú...chú còn biết cả chuyện này nữa hả?"

Giang Phong vô cùng bình tĩnh, cười, nói:

"Quên nói với anh một chuyện, bên cạnh việc là một bà mối, tôi còn am hiểu tướng học, từ vẻ bề ngoài của anh, tôi có thể thấy được việc đó."

Tào Đại Ưng nghe xong liền choáng váng:

"Xem tướng mạo còn có thể thấy được thứ đó nữa hả?"

Giang Phong cười, nói:

"Đây đã là gì, sau khi đạt tới trình độ xem tướng nhất định, còn có thể từ tướng mạo nhìn ra được kiếp trước và kiếp này, trình độ hiện tại của tôi chỉ là chút da lông mà thôi."

Tào Đại Ưng nhịn không được khen hắn:

"Như thế cũng đã rất lợi hại rồi!"

Giang Phong cười khẽ:

"Tôi làm mai mối không giống với những người khác, dùng số liệu để xứng đôi, tôi sẽ dựa vào tướng mạo của hai người để tính toán, nhìn xem hai người có tướng phu thê hay không. Sau khi tính toán xong, anh rất xứng đôi với một người trong số những người phụ nữ kia, hai người có tướng phu thê vô cùng rõ ràng, một khi kết thành vợ chồng, có tới tám, chín phần là sẽ hạnh phúc."

Tào Đại Ưng nghe xong không nhịn được mà trợn mắt hốc mồm.

Mặc dù anh không quá tin vào tướng học, nhưng mà dựa vào việc khi nãy mà đối phương lộ ra, đúng thực là làm anh phải lau mắt mà nhìn, dù sao thì đối phương có thể từ xem tướng nhìn ra được anh có tiền vốn hùng hậu, chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ thấy được thầy tướng này không bình thường rồi.

Còn về việc có phải là đối phương nghe được chuyện này ở đâu đó, sau đó lấy ra để lừa anh hay không, thì Tào Đại Ưng cảm thấy không thể nào. Thứ nhất là do người biết được chuyện đời tư của anh không nhiều. Thứ hai là anh chỉ là một kẻ nghèo với hai bàn tay trắng, không đáng để người ta phải tốn công, tốn sức để lừa đảo.

"Giang đại sư, chú có thể nói cho tôi nghe một chút về người phụ nữ có tướng phu thê với tôi được không?"

Giang Phong gật đầu, nói:

"Đương nhiên là được, năm nay cô ấy 40 tuổi, trên danh nghĩa thì có một công ty lắp đặt thiết bị, tài sản chắc là có cỡ mấy chục triệu, dáng người cũng tạm được, bởi vì được chăm sóc rất kỹ, cho nên nhìn qua cũng chỉ cho rằng mới hơn 30 tuổi mà thôi.

Cô ấy đã từng ly dị, có một người con trai, nhưng người đó lựa chọn đi theo chồng cũ của cô ấy.

Nếu như anh đồng ý, thì tôi có thể sắp xếp cho hai người ra mắt, một khi hai người vừa ý nhau, thì sau khi kết hôn, cô ấy hứa rằng mỗi tháng sẽ cho anh ít nhất là 300.000 tệ để tiêu vặt.

Người anh em, cơ hội đổi đời tới rồi, có nắm bắt được hay không là tùy thuộc vào anh đó!"

Nếu như hắn nói lời này trong lúc Tào Đại Ưng vẫn còn đang đi học, anh chắc chắn sẽ không do dự mà từ chối.

Ngay cả khi nói ra lời này trong mấy tiếng trước, khi bạn gái vẫn chưa rời đi, Tào Đại Ưng chắc chắn cũng sẽ không do dự mà từ chối.

Nhưng bây giờ bạn gái lại ghét bỏ anh nghèo, đi theo anh không thấy được hy vọng, cho nên mới rời đi!

Mà anh đã lăn lộn trong xã hội này mấy năm rồi, đã sớm nếm hết vị đắng, bây giờ cơ hội đổi đời bày ra trước mắt, anh hoàn toàn không hề do dự mà gật đầu, nói:

"Tôi bằng lòng ra mắt với cô ấy!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận