Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 418: Sau Ông, Thế Gian Lại Không Có Dương Quá Nữa (3)

"Được, ông chủ!"

Chờ Lam Chí Huy ra ngoài ký hợp đồng với khách xong, Giang Phong tìm kiếm người xứng đôi cho người khách tên là Vinh Hoa này, phát hiện điểm xứng đôi không cao, lại đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.

"Dì, đây chính là ông chủ của chúng cháu, cũng chính là Giang đại sư mà dì muốn tìm." Thấy ông chủ đi ra, Lam Chí Huy rất có ánh mắt giới thiệu.

Mẹ Vinh vội vàng chào hỏi: "Chào Giang đại sư, tôi ở thành phố Hàng cũng biết tới tên ngài, lần này tôi đặc biệt tới mời ngài làm mai mối thay cho con trai tôi."

Giang Phong cũng khách sáo nói: "Chào dì, tôi đã xem qua thông tin của con trai dì, đặc biệt xuất sắc. Ngày mùng một tháng năm, tôi sẽ đặc biệt tới thành phố Hàng một chuyến, xem thử có thể tìm được một đối tượng thích hợp với con trai dì ở địa phương không."

Mẹ Vinh nghe vậy thì ngạc nhiên nói: "Vậy thì tất nhiên là tốt rồi, tất cả lại nhờ cậy Giang đại sư!"

Giang Phong mỉm cười nói: "Dì không cần khách sáo, đây là chuyện tôi phải làm."

Tiếp theo, mẹ Vinh sảng khoái trả tiền ký hợp đồng, sau đó thỏa mãn rời đi.

Nhìn theo mẹ Vinh rời đi, Giang Phong lại quay về văn phòng tiếp tục công việc còn dang dở của hắn.

Đến hai giờ chiều, Giang Phong nhận được điện thoại do Bạch Tử An gọi tới.

Điện thoại vừa được kết nối, Bạch Tử An lại hỏi thẳng: "Giang đại sư, bây giờ cậu có rảnh không?"

Giang Phong mỉm cười nói: "Nếu là người bình thường hỏi như vậy, tôi chắc chắn là đang bận. Nhưng giáo sư Bạch hỏi câu này, vậy tôi chắc chắn là đang rảnh rồi."

Bạch Tử An cười cởi mở nói: "Không hổ danh là người mai mối, nói chuyện càng lúc càng dễ nghe. Bây giờ tôi đang uống trà ở quán trà Vân Vụ Các trên đường XX. Cậu rảnh lại tới đây một chuyến, tôi giới thiệu cho cậu một người bạn."

Người có tư cách được con cháu cán bộ cao cấp Bạch Tử An này gọi là bạn, thân phận và địa vị khẳng định không đơn giản. Vì vậy Giang Phong không hề do dự, trực tiếp đáp: "OK, tôi sẽ tới trong vòng hai mươi phút."

"Được, vậy tới rồi nói sau, bye bye."

"Bye bye."

Sau khi cúp máy, Giang Phong đánh tiếng với Lam Chí Huy, sau đó lái xe chạy tới đó.

Mười tám phút sau, Giang Phong đi tới quán trà Vân Vụ Các ở đường XX.

Sau khi gõ cửa, nghe được Bạch Tử An nói "Mời vào", Giang Phong mới đẩy cửa phòng vip ra.

Sau đó, Giang Phong vừa liếc mắt đã nhìn thấy hiệu trưởng Cổ, không khỏi tươi cười nói: "Tôi còn tưởng bạn của giáo sư Bạch là ai, hóa ra là hiệu trưởng Cổ! Phim Thần Điêu Đại Hiệp mà ông đóng là phim truyền hình tôi thích nhất đấy. Sau ông, trên thế gian lại không còn Dương Quá nữa, năm đó ngài diễn Dương Quá thật sự quá sống động.

Đương nhiên, trong này cũng không thiếu công lao của cô Lý kia. Các người đúng là đôi CP thật sự vô địch!"

"Giang đại sư, chào cậu!"

Hiệu trưởng Cổ lên tiếng chào trước, sau đó khiêm tốn nói: "Không dám nhận, chẳng qua là may mắn thôi."

Giang Phong đi tới ngồi xuống, mỉm cười nói: "Hiệu trưởng Cổ đừng khiêm nhường nữa. Thần Điêu Đại Hiệp được làm lại hơn mười lần, trong nhiều phiên bản như vậy, cho dù là Lưu Thiên Vương đóng vai Dương Quá cũng không bằng ông, càng không nói đến người khác, đây không phải là chuyện may mắn có thể làm được."

Bạch Tử An rót cho Giang Phong chén trà, phụ họa nói: "Giang đại sư nói không sai, hiệu trưởng Cổ đóng vai Dương Quá không chỉ ngoại hình tương tự với nguyên tác, khí chất và tính cách càng làm cho ông đóng vai hoàn hảo hơn, làm mỗi người xem qua nguyên tác đều cảm thấy ông chính là Dương Quá, thật sự không có người nào có thể vượt qua tác phẩm của ông."

Hiệu trưởng Cổ thật sự đã nghe nhiều những lời khen ngợi tương tự, chẳng qua người trẻ tuổi trước mặt hai người có thể khen ngợi kỹ năng diễn xuất của ông ta như vậy, vẫn khiến cho ông ta vô cùng cao hứng.

Hiệu trưởng Cổ nhấp một ngụm trà, than thở: "Đây đều là chuyện đã qua, bây giờ tôi là vua phim nát rồi."

Bạch Tử An nói: "Anh là điển hình phim nát người không nát, bây giờ điện ảnh Hương Giang xuống dốc, không huy hoàng như ngày xưa, phim nát nhiều cũng là chuyện bình thường, trừ khi anh không quay phim, chỉ cần quay phim, lại không tránh được sẽ gặp phải phim nát."

Hiệu trưởng Cổ hơi hoài niệm nói: "Thập niên tám mươi chín mươi, điện ảnh Hương Giang thật sự như mặt trời ban trưa, tôi cũng xem như nhìn nó xuống dốc, thật sự khiến cho người ta thương tiếc!"

Giang Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, bây giờ xem lại phim trước đây vẫn có thể xem say sưa, phim mới ra rất khó khăn tìm đến cảm giác đó."

"Thôi bỏ qua đi, không nói những đề tài khiến cho người ta mất hứng nữa."

Hiệu trưởng Cổ xua tay, nhìn về phía Giang Phong nói đùa: "Giang đại sư, giáo sư Bạch đã cố gắng hết sức đề cử cậu với tôi, nói không ai bằng được năng lực suy tính về nhân duyên của cậu, muốn nhờ cậu trợ giúp cho lão già tôi đây từ biệt giới độc thân, không biết cậu có áp lực lớn không?"

Giang Phong cười ha ha nói: "Hiệu trưởng Cổ, tôi cũng không giả vờ khiêm tốn với ông nữa, trên phương diện suy tính về nhân duyên này, tôi quả thật chưa từng phục ai, chỉ cần ông có lòng muốn lập gia đình, vậy tôi sẽ cố gắng hết sức xem xét một đối tượng thích hợp với ông."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận