Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1022: Giày Có Vừa Chân Hay Không, Chỉ Có Bạn Mới Biết (3)

Sau khi ngồi xe bập bênh hai lần liên tiếp, Mộ Dung An hài lòng xuống xe, sau đó đi chơi đập chuột, chơi đập chuột xong lại đi chơi câu cá...

Trên đường đi, Mộ Dung Nguyệt lại đi quét mã QR mua thêm mười xu trò chơi, mãi cho đến khi dùng hết hai mươi xu trò chơi, cô mới dẫn Mộ Dung An còn đang tràn đầy nhiệt huyết đi mua sắm trong siêu thị.

Không còn nghi ngờ gì nữa, trong siêu thị hai chị em lại mua mua mua.

Khi hai chị em ra khỏi siêu thị, họ đã mua được một túi đồ lớn, bao gồm đồ ăn, đồ chơi và mọi thứ.

Ngay lúc Mộ Dung Nguyệt chuẩn bị cùng em trai về nhà, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, cô lấy điện thoại di động ra thì thấy là một cuộc gọi lạ từ tỉnh Quảng Tây.

Nếu là số ẩn hoặc số linh tinh thì Mộ Dung Nguyệt nhất định sẽ bỏ qua, nhưng số của cuộc gọi lạ này khá đẹp, số cuối có ba số tám, là số chính thức, hiển nhiên không phải kiểu gọi để quấy rối, nên cô ấy bắt máy ngay lập tức.

“Alo, xin chào!” Mộ Dung Nguyệt chào hỏi.

“Xin chào, cho hỏi đây có phải là cô Mộ Dung không?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nam trẻ tuổi.

“Tôi là Mộ Dung Nguyệt, cho hỏi anh là ai?” Mộ Dung Nguyệt hỏi.

"Tôi là Giang Phong, là người mai mối của Công ty môi giới Hôn nhân Hạnh phúc, không biết cô Mộ Dung có nghe qua tên công ty môi giới hôn nhân của chúng tôi chưa?"

"Công ty môi giới Hôn nhân Hạnh phúc? Cái tên nghe hơi quen tai, nhưng tôi không nhớ đã nghe ở đâu rồi, không biết anh cần gì ở tôi, ông mai Giang?"

Giang Phong cười nói: "Từ xưa đến nay người mai mối toàn tìm đến tận nhà để mai mối cho người ta, người làm mai như tôi cũng không ngoại lệ. Tôi biết cô Mộ Dung đây vẫn còn độc thân, hiện tôi đang ở đường xx, thành phố D, tỉnh Phúc Kiến, không biết cô Mộ Dung có thuận tiện để gặp mặt nói chuyện với tôi không?”

“Cái này… ”

Nghe thấy trong giọng nói của đối phương có chút do dự, Giang Phong vội vàng bổ sung: “Cô Mộ Dung, lần này tôi từ tỉnh Quảng Tây đến đây để mai mối cho cô, bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, tôi cũng hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện trực tiếp với cô.”

Đã nói đến mức này rồi, Mộ Dung Nguyệt thực sự không thể từ chối, mặc dù cô chưa từng có ý định đi xem mắt, nhưng mà đi gặp người mai mối nói chuyện cũng chẳng mất gì, vì vậy cô ấy đồng ý nói: “Được tôi, nhưng mà ông mai Giang đợi tôi chút nhé, tôi phải đưa em trai về nhà rồi mới đi. "

Giang Phong nói: "Được, vậy cô Mộ Dung, lát nữa cô có thể trực tiếp đến quán lẩu xx, tôi mời cô dùng bữa."

Mộ Dung Nguyệt vội vàng nói: “Ông mai Giang, anh là khách phương xa tới đây, có lẽ tôi mời anh ăn cơm mới phải.”

Giang Phong cười nói: "Chỉ là ăn cơm mà thôi, ai mời cũng không sao, đến khi gặp mặt rồi nói sau!"

“Được thôi, trước mắt cứ vậy đi, lát nữa tôi đến sẽ gọi điện thoại cho anh.”

“Ừm, được thôi, lát nữa gặp!”

“Lát nữa gặp!”

Sau khi cúp điện thoại, Mộ Dung Nguyệt vẫy tay với em trai đang nghịch đồ chơi, nói: “An An, chúng ta về nhà thôi!”



Mười phút sau.

Mộ Dung Nguyệt đưa em trai về đến nhà, thấy mẹ đang nấu cơm liền nói: “Mẹ, con có chút việc phải đi ra ngoài, lát nữa cả nhà ăn cơm khỏi đợi con, con sẽ dùng bữa bên ngoài.”

Mẹ Mộ Dung hỏi: “Con đi ăn với ai thế?”

Mộ Dung Nguyệt nghĩ đến cô thường xuyên bị mẹ giục cưới nên nói với bà ấy rằng: “Không phải mẹ luôn giục con tìm bạn đời sớm sao? Vừa rồi có một người mối gọi điện cho con nói sẽ giới thiệu cho con một người, con sẽ đi ra ngoài cùng người ta dùng bữa, xem thử anh ta định giới thiệu cho con đối tượng thế nào.”

Mẹ Mộ Dung nghe vậy thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, trên mặt cười nói: “Vậy con đi nhanh đi, mẹ sẽ canh thời gian gọi cho con, nếu con cho rằng người mai mối đã giới thiệu được đối tượng tốt thì con cứ cúp điện thoại. Nếu con thấy đối tượng người mai mối giới thiệu không ổn, thì con hãy trả lời điện thoại và sau đó viện lý do để rời đi."

Mộ Dung Nguyệt cười nói: “Mẹ à, mẹ nghĩ nhiều rồi, con đồng ý ra ngoài ăn cơm với anh ấy là vì thấy người mai mối này đi đường xa tới đây, nhân tiện xem anh ấy định giới thiệu cho con người như thế nào, chứ không phải trực tiếp đi xem mắt người ta, cho nên mẹ đừng nóng lòng, chuyện vẫn chưa chắc chắn đâu!”

Mẹ Mộ Dung kinh ngạc hỏi: “Người mai mối từ xa tới à?”

Mộ Dung Nguyệt nói: “Anh ấy đến từ tỉnh Quảng Tây.”

“Người mai mối đến từ tỉnh Quảng Tây?"

Mẹ Mộ Dung cau mày, lo lắng hỏi: "Vậy có đáng tin không, Tiểu Nguyệt, lẽ nào con gặp phải tên lừa đảo rồi?”

Mộ Dung Nguyệt lắc đầu nói: "Không có khả năng gặp phải người lừa đảo đâu."

Mẹ Mộ Dung trấn an nói: "Tiểu Nguyệt, dù sao thì lúc đi ra ngoài ăn cơm con cũng phải cẩn thận một chút, đừng có ngu ngơ để người ta lừa gạt con đó!"

Mộ Dung Nguyệt cười nói: "Mẹ yên tâm, dù sao con cũng là giáo viên cấp ba, làm sao có thể dễ dàng bị lừa gạt như vậy!"

"Dù sao cẩn thận một chút sẽ không gây ra sai lầm lớn, có vấn đề gì cứ gọi điện thoại cho mẹ."

“Con biết rồi, thôi con đi nha!”

“Ừm!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận