Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 213: Mẹ, Chẳng Lẽ Nhà Chúng Ta Giàu Mà Giấu Hả?

Trương gia.

Nghe con gái nói qua một hay nửa năm nữa là nhà bọn họ có thể sẽ không xứng với nhà người ta, Trương phụ và Trương mẫu không khỏi cười rộ lên, mặc dù nhà bọn họ không giàu có gì, nhưng mà cũng nằm trong giới trung lưu.

"Oánh Oánh, xem ra con vẫn chưa hiểu rõ về điều kiện kinh tế của gia đình chúng ta!"

Trương mẫu nhìn con gái của mình, tự hào nói:

"Hôm nay mẹ sẽ nói cho con nghe tài sản của nhà chúng ta, để tránh việc con còn chẳng biết gia đình của chúng ta như thế nào."

Trương Dung Oánh nghe thế liền sáng mắt lên:

"Mẹ, chẳng lẽ nhà chúng ta giàu mà giấu hả?"

Trương phụ đang bưng tách trà uống, nghe xong suýt nữa đã phun trà ra ngoài.

Trương mẫu cũng trầm mặc:

"Oánh Oánh, con ít xem mấy quyển tiểu thuyết phi logic kia đi, suốt ngày đầu óc toàn suy nghĩ chuyện gì không vậy?"

"Đâu trách con được, ai bảo lời của mẹ sâu xa như thế làm gì!"

Trương Dung Oánh cười ngượng, sau đó hỏi:

"Mẹ, mẹ nói về tình cảnh của nhà chúng ta đi!"

Trương mẫu lập tức tự đắc, nói:

"Nhà chúng ta có tổng cộng mấy căn con biết không?"

Trương Dung Oánh nháy mắt:

"Mẹ, nghe giọng điệu này, nhà ta có lẽ không chỉ có ba căn phải không?"

Trương mẫu cười nói:

"Đúng là không chỉ có ba căn, tính luôn cả căn của ông bà con thì nhà ta có tổng cộng năm căn hộ, con có biết tổng giá trị của năm căn hộ này là bao nhiêu không?"

Trương Dung Oánh nói:

"Phải xem mấy căn hộ đó nằm ở vị trí nào nữa, con lười đoán, mẹ nói thẳng ra luôn đi, tổng giá trị là bao nhiêu?"

"Mặc dù năm căn hộ này của nhà chúng ta đều là những căn hộ bình thường, nhưng cũng có giá trị tận 7, 8 triệu, đây là tài sản lớn nhất của nhà chúng ta!

Trong năm căn hộ này, có ba căn là được ông bà nội của con mua từ trước, căn hộ hiện tại mà chúng ta đang ở là công của cha con."

Nói tới đây, Trương mẫu không kiềm được nụ cười:

"Còn căn còn lại là do mẹ con đầu tư tiền mà có được."

Trương phụ nhìn con gái, nói:

"Nhớ kỹ điều này, đây là chiến tích mà mẹ con tự hào nhất."

Trương Dung Oánh kinh ngạc nói:

"Thì ra mẹ của con là một thiên tài đầu tư à?"

Trương mẫu khoát tay, khiêm tốn nói:

"Mẹ không dám nhận là thiên tài đầu tư, chỉ là mẹ nhìn trúng một cửa hàng có tiềm năng phát triển, sau đó đầu tư, dù cho có đầu tư thất bại thì cũng không mức sẽ tổn thất tiền."

Trương Dung Oánh gật đầu, nói:

"Đúng đó, đầu tư vào cửa hàng, dù cho không được lời, ít nhất cũng có thể cho người khác thuê để buôn bán, chắc chắn sẽ không thua lỗ. Nếu như xem chuẩn, thì việc đầu tư vào cửa hàng có thể lời được gấp mấy lần cũng là chuyện bình thường."

Trương phụ nói:

"Nói tới việc này, cha thật sự rất khâm phục mẹ con. Lúc đó, mấy cửa hàng mà mẹ con nhìn trúng đều nằm ở vị trí khá vắng vẻ, giá cả cũng rất rẻ. Khi đó, cha cảm thấy chỗ đó hoàn toàn không thể phát triển được, e là sau mười năm nữa thì việc mua lại mấy cửa hàng kia cũng chẳng kiếm được lời.

Nhưng mà mẹ con lại cảm thấy không gian phát triển của nó rất lớn, cho nên tự mình làm chủ, quyết định mua cửa hàng đó.

Kết quả đúng như mẹ con nói, mấy năm sau nơi đó vậy mà được sửa thành trạm tàu điện ngầm, giá những cửa hàng xung quanh đó tăng vọt lên, giá cả tăng vọt lên gấp mười lần. Cha nhìn mà hết cả hồn.

Mẹ còn cũng nhờ lần 'đầu tư thần kỳ' đó mà mua được một căn hộ."

Trương Dung Oánh nghe xong không khỏi giơ ngón tay cái lên:

"Mẹ của con lợi hại thật đó!"

Trương mẫu cười, nói:

"Thật ra trong đó không thể không kể tới công lao của cha con, dù sao thì tiền mà mẹ dùng để đầu tư cửa hàng đều là tiền mà cha con kiếm được, nếu như không có sự ủng hộ của cha con, thì dù ánh mắt của mẹ có tốt, cũng chẳng thể dùng được."

Trương Dung Oánh cười, nói:

"Cha mẹ của con đều rất lợi hại, ngoại trừ năm căn hộ này, nhà ta còn cái gì nữa không?"

Trương mẫu tính toán một chút, nói:

"Còn có hai chiếc xe ở trong nhà, mặc dù không phải là xe gì tốt, nhưng tổng giá trị cũng hơn 300.000 tệ. Số tiền mặt ở trong nhà chúng ta cũng gần cả triệu, đây là toàn bộ của cải của nhà ta.

Mặc dù không thể được xem là gia đình giàu có, nhưng tổng tài sản cũng lên tới mấy chục triệu, có thể coi là một gia đình có điều kiện không tồi"

Trương Dung Oánh nghe xong, liên tục gật đầu:

"Đúng là không tồi, con chỉ nghĩ nhà ta có mấy triệu thôi, không ngờ lại lên tới mấy chục triệu, đúng là có chút bất ngờ!"

Trương mẫu nhìn cô:

"Bây giờ con đã biết câu nói kia của con buồn cười tới mức nào chưa? Đừng nói là một năm, văn phòng môi giới hôn nhân kia của bạn trai con có thể làm ăn hai mươi mấy năm, số tiền kiếm được có thể lên tới mấy chục triệu đã là không bình thường rồi!"

Trương Dung Oánh cười nhạt một cái, nói:

"Mẹ, mẹ đừng coi thường nhà người ta, mẹ thật sự nghĩ rằng văn phòng môi giới hôn nhân của người ta không có tiếng tăm gì hả, suốt mấy ngày trời cũng không nhận được một đơn đúng không?"

Trương mẫu nhíu mày:

"Hửm? Nghe giọng điệu của con, văn phòng môi giới hôn nhân của nhà nó nổi danh lắm à?"

Trương mẫu hỏi một đằng, Trương Dung Oánh lại trả lời một nẻo:

"Mẹ, mẹ chắc là biết ca sĩ Tiêu Mẫn đi?"

Trương mẫu không hiểu lắm, nhưng bà vẫn trả lời:

"Cô ấy là nghệ sĩ nổi tiếng ở tỉnh Quảng Tây chúng ta, mẹ đương nhiên là biết rồi!"

Trương Dung Oánh nói:

"Vậy mẹ có biết khoảng thời gian trước, Tiêu Mẫn vừa tuyên bố chính thức kết hôn trên Weibo không?"

Trương mẫu lắc đầu, nói:

"Sao mà mẹ biết được, mẹ đâu có chơi Weibo, con nhắc tới việc đó để làm gì?"

Trương Dung Oánh nhẹ nhàng nói:

"Con nhắc tới Tiêu Mẫn là vì mối hôn sự của Tiêu Mẫn là do em trai của bạn trai con tự mình làm mai, đối tượng kết hôn của cô ấy là phú nhị đại cực kỳ nổi tiếng, việc này được truyền khắp trên mạng!"

Cô vừa nói xong, Trương phụ và Trương mẫu lập tức kinh hãi!

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận