Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 645: 81 Năm Sau Trùng Phùng.

Thứ sáu, ngày 11 tháng 8 năm 2023.

Sân bay thành phố Hàng Châu, một hàng hơn ba người đang chờ đợi làm thủ tục, dẫn đầu là một ông lão 93 tuổi, ông lão này không ai khác chính là Khuất Quang Cường.

Khuất Quang Cường thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ tới, khi hắn còn sống còn có thể gặp lại anh cả nhà mình.

Năm đó anh cả Khuất Quang Hoa cùng với một số bạn trong thôn đi tòng quân, khi đó đất nước gặp nạn, chính là thời kỳ cả nước liên hợp kháng chiến, tòng quân nguy hiểm cỡ nào căn bản không cần phải nói cũng biết, tấm lòng của cha mẹ đương nhiên là không đồng ý.

Nhưng anh cả nói hết lời, cuối cùng vẫn thuyết phục được cha mẹ để hắn đi tòng quân, kết quả là một đi không trở về, ròng rã ba năm không có viết thư gửi về nhà, trong nhà gửi thư đi như đá chìm đáy biển.

Hơn nữa, người nhà của những người đi cùng với anh cả tòng quân, đều nhận được tin tức hi sinh.

Lúc đó, người trong nhà đều hiểu, anh cả tám chín phần là đã hi sinh rồi.

Nhớ tới tình cảnh năm đó, Khuất Quang Cường thở dài, nói với người cháu này nói: “Xuân Minh, năm đó chúng tôi đều cho rằng ông cố của cháu đã hi sinh mất, đoạn thời gian đó ông bà sơ của cháu cả ngày thở dài, hối hận đã đồng ý cho ông cố cháu đi tham quân.

Bây giờ nghĩ lại, may mắn là bọn họ đồng ý, nếu không để ông cố cháu ở lại quê nhà, tám chín phần cũng sẽ bị những thổ phỉ kia sát hại rồi.”

Khuất Xuân Minh nhịn không được hỏi: “Ông cố, năm đó ông làm thế nào thoát được việc thổ phỉ tàn sát thôn vậy?”

Nhắc tới việc này, vẻ mặt Khuất Quang Cường ảm đạm nói: “Đây cũng là mệnh của ông, năm đó ông vừa vặn phải đi theo một vị thợ săn già ở trong thôn lên núi đi săn, ở lại trong núi một đêm, đợi chúng ta vừa từ trên núi trở về mới phát hiện toàn thôn bị giết hết đến cả chó gà cũng không tha, cảnh tượng đó đến bây giờ cũng khó mà quên được.”

Khuất Xuân Minh không khỏi mắng chửi: “Đám thổ phỉ chết tiệt, nếu như không phải bọn họ không có nhân tính sát hại người trong thôn, thì hai nhà chúng ta đã đoàn tụ sớm từ ba mươi mấy năm trước rồi.”

Khuất Thế Thanh nói tiếp: “Những cái tên thổ phỉ kia cũng không có kết cục tốt, nghe nói không lâu sau đó cũng đã bị tiêu diệt.”

Khuất Quang Cường lắc đầu nói: “Kỳ thật cũng trách ông, năm đó ông cứ nghĩ là đại ca đã hi sinh từ lâu, mà sau khi thổ phỉ tàn sát thôn, đem cha mẹ cùng với anh hai và chị ba giết hết. Cả nhà chỉ còn một mình ông sống sót, lo xong hậu sự thì đi tới nơi khác, cuối cùng ở lại Hoành Dương bên này, bỏ lỡ cơ hội nhận nhau với anh cả.

Lần này nếu như không phải có Giang đại sư hỗ trợ, vậy ông đến chết cũng không biết anh cả của mình vẫn còn sống, có thể trong thời đại này anh em gặp được nhau, tôi thật sự có chết cũng không hối tiếc.”

Giang Phong mỉm cười nói: “Đây cũng là duyên phận của anh em Khuất gia chưa hết, tôi chỉ là giúp một ít mà thôi.”

Bọn họ đối với bạn gái của con trai mình không hài lòng, như Quả Nhi tử thật cùng với cô kết hôn, cái đôi này tuổi già đáng lo a!

Nhưng vào lúc này, một lượng hành khách từ trong phi trường đi ra, đám người Khuất Quang Cường lúc này dừng nói chuyện, mắt không chớp nhìn đám người, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.

Đợi hành khách ra cũng gần hết rồi, mới có trên trăm người tập hợp một chỗ, trùng trùng điệp điệp đi tới, cầm đầu là một ông lão mày râu đều trắng.

Nhìn thấy ông lão này, trong mắt Khuất Quang Cường đột nhiên sáng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Ông lão tóc trắng được dìu đỡ, ngay lập tức thấy được một ông lão đứng chờ ở cổng ra ga, vẻ mặt trong nháy mắt kích động, tốc độ đi cũng không tự chủ mà tăng nhanh hơn.

Đợi sau khi ông lão tóc trắng tới gần, mặt mũi Khuất Quang Cường tràn đầy kích động gọi: “Anh cả!”

Ông lão tóc trắng không phải người khác, chính là Khuất Quang Hoa, nghe thấy Khuất Quang Cường la lên, hắn một phát nắm được tay em trai mình, vẻ mặt cũng kích động gọi: “A Cường.”

Trong mắt Khuất Quang Cường chứa nước, giọng điệu có chút nức nở nói: “81 năm, ròng rã 81 năm, em thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ tới lúc còn sống còn thể gặp được anh cả. Mặc dù dung mạo của anh cả đã không còn là bộ dạng trong trí nhớ của em, nhưng nốt ruồi ở khóe mắt kia em vẫn còn nhớ.”

Trong mắt Khuất Quang Hoa cũng đong đầy nước mắt, loại tâm trạng sau 81 năm gặp lại người thân này, đoán chừng trên đời này trừ anh em bọn họ ra, rốt cuộc tìm không ra người thứ ba.

“A Cường, lúc anh đi tham quân, em còn là một thằng nhóc choai choai, bây giờ gặp lại lần nữa, đầu em cũng đã đầy tóc bạc, đáng tiếc A Vũ, A Mai bạc mệnh, không đợi được ngày này.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận