Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 368: Thắng Lớn (3)

Thật ra « Tứ Khố toàn thư » có tổng cộng hơn tám vạn cuốn, cái này có thể gọi là hành vi xâm hại tới lịch sử văn minh, văn hóa của Trung Quốc, đây cũng chính là vết nhơ mà Càn Long không thể rửa sạch được.”

Giang Phong tiếc hận nói: “Trong này có không biết bao nhiêu điển tích trân quý bị hủy mất, thật đáng tiếc!”

Hoàng Nguyên Giáp lại nói: “Đó là về cống hiến của hoàng đế Càn Long, tiếp theo chính là sai lầm của ông ấy, ngoại trừ đã tiêu hủy rất nhiều sách vở ghi chép như vừa nói, ông ta còn mở ra một cuộc “Văn tự án” ( dựa vào việc văn tự phạm điều cấm chế, thêu dệt nên tội danh, khép vào hình ngục để thanh trừng các bất đồng chính kiến).

Trong thời gian hoàng đế Càn Long tại vị đã xảy ra cái gọi là thảm họa văn hóa, ở trong lịch sử Trung Quốc có thể nói là vô tiền khoáng hậu.

Vì cho tiêu diệt toàn bộ các nhân tố không ổn định, rất nhiều người bệnh tâm thần, lúc phát bệnh sẽ vẽ vời mấy thứ linh tinh, nói mấy thứ kỳ quặc cũng bị tính là đại nghịch bất đạo, bị lăng trì, thân nhân cũng bị liên lụy, ví dụ như vậy chỗ nào cũng có, quả thực là hoang đường đến cực hạn.”

Giang Phong lắc đầu thở dài: “Văn nhân sinh ra ở thời đại này cũng coi như gặp vận rủi lớn, vẫn là văn nhân triều Tống tài giỏi, đừng nói là viết mấy chữ, trực tiếp chỉ trích hoàng đế cũng không bị gì.”

Hoàng Nguyên Giáp vui vẻ nói thêm: “Triều Tống quả thật đúng là thiên đường của văn nhân.”

Giang Phong nhấp một ngụm trà, cười nói: “Anh Hoàng, chúng ta đừng nói tới triều Tống vội, anh cứ nói xong sai lầm của Càn Long đã.”

Hoàng Nguyên Giáp nhẹ gật đầu, tiếp tục giảng giải: “Lúc Càn Long về già, cảm thấy bản thân đã vất vả cả một đời, lại có được “thành tựu” lớn như vậy, hẳn là nên hưởng thụ một chút. Thế là bắt đầu trọng dụng Hòa Thân, trắng trợn thu cống phẩm, xa hoa phóng túng, trực tiếp dẫn tới tình trạng tham ô mục nát của bộ máy chính trị, bán quan bán tước thành gió.

Không những móc rỗng quốc khố, còn làm cho dân tình lâm vào cảnh khổ cực, quốc lực cũng đột ngột xoay chuyển.

Mà ánh mắt chiến lược lại không tốt, ngộ phán đại cục thế giới, quyết định phương châm đối ngoại sai lầm.

Thời đại Càn Long sinh sống chính là thời đại mà có những thay đổi cực kỳ lớn trong lịch sử loài người, cách mạng công nghiệp lần thứ nhất trứ danh cũng xảy ra vào thời đại này, rất nhiều phát minh tiên tiến, tư tưởng tiến bộ cũng xuất hiện vào thời đại đó.

Còn Càn Long thì sao, đóng cửa lại làm văn tự án, căn bản chẳng biết thế giới đã biến đổi cực lớn, cho nên nửa sau triều Thanh suy tàn là trách nhiệm hắn không thể trốn tránh được.

Công tội có bù trừ được hay không, công lớn hơn tội hay tội lớn hơn công, cũng do nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí.”

Giang Phong thở dài: “Không đề cập tới công tội này của hắn, chỉ nhắc tới mấy trăm vị hoàng đế của nước ta, hoàng đế Càn Long này hẳn là hoàng đế có cuộc sống hạnh phúc nhất.”

Hoàng Nguyên Giáp gật đầu tán thành: “Ở phương diện này thì đúng là không ai có thể so với ông ấy, ông ấy cả đời xuôi gió xuôi nước, không giống như những hoàng đế khai quốc ghim đầu trên dây lưng quần, qua bao nhiêu kiếp sinh tử mới khai sáng ra được một vương triều.

Cũng như những hoàng đế đời cuối tiếp nhận một giang sơn bấp bênh như vậy, phải sứt đầu mẻ trán để duy trì vương triều.

Hoặc như các hoàng tử khác, phải tham gia cuộc chiến đoạt vị đáng sợ.

Hơn nữa, lúc Càn Long thuận lợi tiếp nhận giang sơn, giang sơn đã được tổ phụ dựng vững, được phụ thân phát triển, hắn chỉ trực tiếp ngồi đó ăn bát vàng, muốn sống thế nào thì đánh thế đó.

Cả một đời nắm đại quyền trong tay, lúc tại vị bình an, sáu lần Giang Nam, luôn du sơn ngoạn thủy, trong giai đoạn trung bình tuổi thọ con người là 40 tuổi, ông ấy vô bệnh vô tai sống tới tận 89 tuổi.

Nhất là sau khi thoái vị vẫn còn bảo trì được tuổi thọ, sau khi chết còn được ca tụng là “Khang Càn thịnh thế”, lưu tên sử sách.

Dùng lời của mấy người trẻ tuổi các cậu, cả một đời của hoàng đế Càn Long, thật đúng là thắng lớn!”

Giang Phong ăn xong cái bánh bao xá xíu sốt mật ong cuối cùng, để đũa xuống, nói: “So sánh với hoàng đế Càn Long, cha ông là Hoàng đế Ung Chính mới thật sự là tài giỏi, trong số rất nhiều hoàng tử lúc bấy giờ, kể cả không xếp đầu bảng, thì cũng nằm trong những người đứng đầu!”

Hoàng Nguyên Giáp đồng ý: “Nói không sai, Tứ Long Tranh Vị có thể nói là đỉnh cao của cuộc chiến tranh ngôi vị trong hoàng thất, phải biết những đối thủ cạnh tranh của hoàng đế Ung Chính đều không phải hạng người bình thường.

Luận về tuổi tác, hoàng đế Ung Chính cũng không phải ở trên, phía trên ông còn có ba người anh trai.

Luận về bối cảnh, ông cũng không ở phía trước, mẹ ông chỉ là một phi tần bình thường, hoàng đế Khang Hi thế nhưng còn có một đống Hoàng hậu, Hoàng quý phi và Quý phi.

Dưới điều kiện gian nguy như vậy, hoàng đế Ung Chính vẫn có thể trổ hết tài năng, tài nghệ này thật sự không phải của người bình thường!”

Giang Phong cười nói: “Đương nhiên rồi, quá trình thượng vị của hoàng đế Ung Chính quả thực khó khăn, có điều khó khăn như thế nào cũng không có tư cách so sánh với những người hoàng đế khai quốc dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng như Lưu Bang, Chu Nguyên Chương.

Nhất là Chu Nguyên Chương, dù ghi chép lịch sử có phóng đại thì cũng không ai dám nói tới không hợp thói thường như thế.”

Hoàng Nguyên Giáp nghe vậy, thật sự là hưng phấn không thôi, người trẻ tuổi tướng mạo soái khí trước mắt mình này thật sự là giun đũa trong bụng ông, ông cảm thấy hứng thú với chuyện gì, hắn liền nói chủ đề đó, thật đúng là gãi trúng chỗ ngứa.

Thế là, Hoàng Nguyên Giáp nhấp một ngụm trà, hắng giọng một cái, tiếp tục hứng khởi bừng bừng hàn huyên cùng Giang Phong.



------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận