Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 355: Sống Trong Gia Đình Như Vậy, Muốn Không Hạnh Phúc Cũng Khó Đấy! (2)

Trần Tú Vân sợ đến mức liên tục xua tay nói: "Đừng, tôi mới học đại học năm thứ hai thôi, đâu cần vội tìm đối tượng như vậy chứ!"

Giang Phong thấy thế cười ha ha, sau đó nhìn về phía Sở Phỉ, nhân vật chính sinh nhật hôm nay, chỉ điểm: "Bạn Sở, nếu cô đã biết tới tên Giang đại sư của tôi, vậy chắc hẳn hiểu rõ tôi không chỉ là một ông mai chuyên nghiệp, còn am hiểu suy tính về nhân duyên.

Vừa rồi, tôi tự ý suy tính nhân duyên cho cô, phát hiện cô và một người tên là Cổ Dật Phi rất có duyên phận, nếu cô tin tôi, có thể thử tiếp xúc với người này."

Sở Phỉ nghe vậy chợt nhớ ra, Cổ Dật Phi này là bạn học cùng lớp của cô ta, người trông ưa nhìn, tính cách hình như cũng rất tốt, còn từng bày tỏ thiện cảm một cách kín đáo với cô ta.

Chỉ là lúc đó cô ta hoàn toàn đặt tình cảm vào thầy, cũng không đáp lại anh ta.

Nhưng bây giờ nghe ý của Giang đại sư, Cổ Dật Phi này và cô ta có duyên phận?

Cho dù Sở Phỉ không mê tín, nhưng cô ta tuyệt đối tin tưởng vào suy tính về nhân duyên của Giang đại sư. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu Giang đại sư người ta không có chút tài năng, minh tinh lớn Tiếu Mẫn làm sao có thể mời hắn làm người mai mối?

Hơn nữa, lúc đó chuyện mai mối này làm thành công tới mức nàng, dân cư trên cả mạng đều thấy được.

Chứ đừng nói là Giang đại sư mở miệng lại nhắc tới Cổ Dật Phi này. Cô ta và Giang đại sư chỉ là có duyên mới gặp nhau, cô ta không cho rằng Giang đại sư người ta đã sớm điều tra thông tin về cô ta, sau đó tiếp cận cô ta, làm mai thay cô ta. Người ta không rảnh rỗi như vậy.

Chính bởi vì trùng hợp có cơ hội mới quen biết, lời chỉ điểm này của Giang đại sư mới đặc biệt đáng tin.

Bất kể có muốn đến với Cổ Dật Phi hay không, Sở Phỉ cũng sẽ nhận phần ân tình này, lập tức cám ơn: "Cảm ơn Giang đại sư đã chỉ điểm."

"Cô không cần khách sáo, vậy chúng tôi đi đây, tạm biệt!"

"Ừ, tạm biệt!"

. . .

Trưa hôm sau.

Trong phòng Vip của nhà hàng nào đó, Lư Bình và Mã Đại Thông mời Giang Phong ăn cơm.

Hôm nay, sắc mặt Lư Bình trông rất tốt, cả người từ trong tới ngoài đều lộ ra một cảm giác thông suốt, trên mặt còn nở nụ cười mê người, mắt thường có thể thấy được sự vui vẻ của cô ta.

Thể xác và tinh thần sung sướng, mặt mày rạng rỡ, có thể thấy được người phụ nữ được tưới nhuần đúng là khác.

Mà sự thật đúng là như vậy. Mấy ngày nay, cô ta sống thật sự rất vui vẻ. Từ sau khi cô sinh con, lại chưa từng có cuộc sống phong phú như thế, đó thật sự là cuộc sống như thần tiên vậy.

Sau khi tự mình thử qua, cô ta mới hiểu được câu nói "Quá lớn, không vào được" kia của Mã Đại Thông là khái niệm thế nào.

Sau ba vòng rượu, thức ăn cũng đưa lên năm món.

Lư Bình tươi cười móc một cái chìa khóa từ trong túi ra, đưa cho Giang Phong nói: "Giang đại sư, đây là một căn hộ ở khu dân cư XX chỗ Tây Hương Đường, bây giờ tôi tặng nó cho ngài xem như cảm ơn mai mối, cảm ơn ngài đã tìm được đối tượng tốt như vậy cho tôi."

Quà cảm ơn mai mối này cũng được tính là một khoản lớn đấy!

Giang Phong khách sáo từ chối: "Tổng giám đốc Lư, quà cảm ơn mai mối của cô như vậy thật sự quá đắt tiền, tôi không thể nhận được!"

Lư Bình không cho hắn từ chối, trực tiếp nhét chìa khóa vào trong tay hắn: "Giang đại sư, ngài đừng khách sáo với tôi nữa. Tôi biết ngài vì tìm đối tượng cho tôi đã tốn không ít công sức, trong lúc đó không biết phải chạy bao nhiêu tỉnh, tốn bao nhiêu tiền ngài cũng chưa từng nhắc tới với tôi, nhưng tôi đều ghi nhớ hết những điều này.

Lư Bình tôi không có nhiều thứ khác ngoài căn hộ.

Cho nên ngài nhất định phải nhận lấy căn hộ này, bằng không trong lòng tôi thật sự sẽ áy náy."

Người ta đã nói đến mức này, Giang Phong sẽ không từ chối nữa, nhận lấy chìa khóa nói: "Được rồi, vậy tôi lại mặt dày nhận lấy phần quà lớn này của tổng giám đốc Lư!"

Lúc này, Lư Bình mới mỉm cười nói: "Giang đại sư không cần khách sáo. Đây là thứ ngài nên được. Sau này, ngài cung cấp ít giấy tờ chứng nhận, tôi sẽ bảo người làm thủ tục sang tên cho ngài."

Giang Phong khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Mã Đại Thông hỏi: "Anh Mã, anh có đón ba mẹ và em gái anh tới không?"

Mã Đại Thông lắc đầu nói: "Tôi còn chưa nói chuyện này với ba mẹ tôi. Tôi tính ngày mai sẽ chuẩn bị dẫn chị Bình về quê cũ của tôi, một là lấy sổ hộ khẩu đăng ký, hai là khuyên ba mẹ tôi và em gái đến tỉnh Quế bên này sinh sống."

"Nếu cần gì giúp đỡ, anh cứ nói."

"Được, tôi hiểu, Giang đại sư, tôi mời ngài một chén nữa."

"..."

Bữa cơm này, khách và chủ đều ăn uống vui mừng, Giang Phong ngoại trừ nhận được một căn hộ, còn nhận được một loạt lời cảm ơn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận