Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 229: Đừng Nói Chuyện, Tôi Đang Lái Xe!

Sau khi trở về từ huyện Bắc Lương, Giang Phong lại chạy ngay đến trấn Ngũ Phúc, hắn muốn nhanh chóng giải quyết xong khách này để an tâm đón tết.

Đến nhà Trương Đức Nguyên, Giang Phong được Trương gia tiếp đón nồng nhiệt.

Sau khi khách sáo qua lại, Giang Phong vừa uống trà vừa giới thiệu nói: “Anh Hoa, đối tượng tôi tìm cho anh là người trấn Bảo Lâm, năm nay hai mươi sáu tuổi, cao một mét sáu, khá xinh xắn, là cô gái có thể chịu được cực khổ. Năm chị ấy mười bảy tuổi đã một mình mở một sạp cá ở chợ Nam Thành, huyện Bắc Lương, chuyên bán đặc sản cá trắm ở trấn của chị ấy.

Nghe đến đây, Trương Quế Hoa không khỏi ngạc nhiên, nói: “Thật giỏi giang! Công việc vừa bẩn vừa cực như này, một người phụ nữ tự mình kinh doanh một sạp cá thực sự rất khó khăn.”

Chú Trương và thím Trương nghe xong cũng gật đầu lia lịa, đối với gia đình bình thường, một cô con dâu chăm chỉ chịu khó chắc chắn được yêu thích hơn một cô con dâu ham ăn biếng làm.

Giang Phong nói: “Nhà chị ấy tự nuôi cá, ba chị ấy thì giúp bắt và vận chuyển cá, nhưng việc bán cá thì hoàn toàn do chị ấy phụ trách. Mỗi ngày đều bận tối mặt tối mày, công việc buôn bán cũng duy trì được chín năm rồi. Đây thật sự không phải chuyện mà cô gái bình thường có thể làm được.”

Chú Trương nói: “Có thể chịu khổ, biết làm ăn buôn bán, chỉ riêng hai điểm này thôi cũng thấy được cô gái này rất ưu tú. Giang đại sư hẳn cũng tính qua duyên phận giữa cô ấy với Tiểu Hoa nhà chú rồi nhỉ?”

Giang Phong cười nói: “Lúc trước cháu nói rồi, cháu sẽ giúp chú thím tìm được một cô con dâu tốt nhất. Cháu tính toán hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới tìm được cô gái này đấy. Chị ấy không chỉ có duyên phận vợ chồng sâu đậm với anh Hoa mà còn rất hợp với bát tự của chú thím, chỉ cần chị ấy gả đến Trương gia, vậy Trương gia từ nay sẽ vạn sự như ý.”

Chú Trương hai mắt sáng rỡ, ông ấy thật sự ngán ngẫm cuộc sống cứ hai ba bữa lại cãi nhau, ông ấy bèn kích động hỏi: “Giang đại sư, cô gái đó đã đồng ý xem mắt với Tiểu Hoa nhà chú chưa?”

Thím Trương và Trương Quế Hoa chưa tận mắt thấy năng lực thần kỳ của Giang Phong nên hai người chỉ có chút mong đợi chứ không kích động như chú Trương.

“Chị ấy đã đồng ý xem mắt rồi.”

Giang Phong gật đầu, sau đó nhìn sang Trương Quế Hoa nói: “Còn phần anh Hoa có thể lấy lòng con gái nhà người ta hay không thì phải xem biểu hiện của anh rồi.”

Trương Quế hoa hỏi: “Giang đại sư, cậu có thể cho tôi xem ảnh của cô ấy không?”

Giang Phong “ừm” một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra rồi gửi ảnh Trác Y Nhiên qua wechat cho ba con Trương gia.

Có lẽ Trác Y Nhiên đúng gu của Trương Quế Hoa nên lúc thấy ảnh Trác Y Nhiên liền thấy cô ấy rất hấp dẫn.

Còn trong mắt chú Trương, nhìn thấy cô gái này cứ như nhìn thấy con gái ruột của mình vậy, trong lòng gợn lên cảm giác thân thiết khó tả. Trong lòng ông cũng càng thêm tin tưởng lời Giang đại sự nói.

Thím Trương cũng ngó xem, cảm giác của bà ấy giống hệt chú Trương, cứ cảm thấy cô gái trong ảnh gợi cho mình một cảm giác thân thiết khó tả.

Đợi mọi người xem xong ảnh, Giang Phong mới cười hỏi: “Thế nào? Cô gái này nhìn được chứ?”

Chú Trương gật đầu đáp: “Thật sự rất tốt, khi nhìn cảm giác rất thân thuộc.”

Thím Trương cũng phụ hoạ thêm: “Rất tốt!”

Trương Quế Hoa nhìn Giang Phong rồi nói: “Giang đại sư, tôi cũng rất thích cô gái này, có thể sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt không?”

Giang Phong đáp: “Ừm, bây giờ chị ấy đang bán cá, từ một đến bốn giờ chiều sẽ có thời gian rảnh, nếu muốn gặp mặt thì phải cố gắng thu xếp gặp trong khoảng thời gian này, hơn nữa còn phải đến huyện Bắc Lương, chuyện này không vấn đề chứ?”

“Không thành vấn đề.”

“Vậy tôi nói với chị ấy một tiếng để ngày mai dọn hàng sớm một tí, sau đó bữa trưa sẽ mời chị ấy ăn cơm.”

“Ừm.”



Tỉnh thành.

Tề Mỹ Hoa khoác tay Tào Đại Ưng bước vào một nhà hàng món Tây cao cấp.

Từ sau khi hai người gặp nhau dưới sự sắp xếp của Giang Phong, ngày hôm sau Tề Mỹ Hoa đã nhanh chóng kiểm hàng, kết quả kiểm hàng đương nhiên rất tốt, các chỉ số của máy đều đạt, thậm chí còn vượt cả yêu cầu của cô ấy.

Sau khi trải nghiệm tốc độ của chiếc Ferrari, Tề Mỹ Hoa đã không còn hứng thú với những chiếc máy kéo.

Thế là cô ấy lấy hôn nhân làm mục đích, bắt đầu thật tâm hẹn hò với Tào Đại Ưng. Hiện tại mối quan hệ giữa họ tiến triển rất nhanh, họ đã có dự định đăng ký kết hôn rồi.

Sau khi vào nhà hàng, ngồi xuống ghế, gọi những món mà Tề Mỹ Hoa nhiệt tình giới thiệu, Tào Đại Ưng bèn nhìn ngắm quang cảnh xung quanh nhà hàng.

Sau khi quen Tề Mỹ Hoa thì anh ta mới có cơ hội đến những nơi như này. Nếu không với thu nhập của anh ta, e rằng cả đời cũng không có cơ hội bước vào nhà hàng cao cấp như vậy để ăn cơm.

Lúc đang nhìn ngắm xung quanh, trong lòng Tào Đại Ưng không khỏi cảm thán.

Đúng là tiền nào của nấy. Quang cảnh nhà hàng thật sự khiến người khác thích thù, ăn cơm ở nơi như này cảm giác khác hoàn toàn so với ăn cơm ở mấy quán ruồi nhặng bay khắp nơi.

“Đại Ưng, quang cảnh chỗ này được không?” Tề Mỹ Hoa cười hỏi.

Tào Đại Ưng Quả thật cảm thán nói: “Đúng là mùi vị của sự cao cấp, ăn cơm ở mấy nơi như này thì khẩu vị cũng tốt hơn nhiều.”

Tề Mỹ Hoa cười đáp: “Nếu anh thích, sau này ngày nào em cũng sẽ cùng đến đây ăn với anh.”

Tào Đại Ưng lắc đầu nói: “Lâu lâu ăn món Tây là được rồi, anh thấy món Trung vẫn hợp với mình hơn.”

Tề Mỹ Hoa cười nói: “Anh thích ăn món gì thì chúng ta sẽ cùng ăn món đấy.”

Tào Đại Ưng mỉm cười, đang định đáp lại thì ánh mắt bỗng nhiên sững lại.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận