Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 183: Phú Bà Tôi Không Muốn Phấn Đấu

Giang Phong nghe vậy cũng không tức giận, mà chỉ lạnh nhạt nhìn gã, nói: “Giả Hậu, sinh năm 1993 ở một vùng nông thôn vắng vẻ huyện Võ Long, thành phố Long Xuyên, trong nhà có sáu anh chị em, anh là đứa nhỏ nhất.

Vết sẹo trên trán anh kia là có lúc bị ngã năm ba tuổi.

Lúc anh mười tuổi bị một trận bệnh nặng, phải chăm trọn vẹn hơn một tháng mới khỏe lại.

Năm bảy tuổi, anh nghịch ngợm gây chuyện, tới bờ sông nghịch nước cùng một đứa bé trong thôn, suýt chút nữa bị chết đuối.

Năm mười tuổi...

Năm mười hai tuổi...

Anh có một người chú thích trộm vặt, anh vì bị ảnh hưởng của người chú đó từ nhỏ mà dưỡng thành thói quen móc túi trộm vặt, thói quen này mãi đến khi anh trưởng thành cũng không sửa được.

Cho nên, anh vì trộm đồ mà vào tù ba lần, ngắn thì ngồi trong đó nửa năm, dài thì ngồi trong đó ba năm.

Tháng ba năm nay, anh mới ra khỏi tù, sau khi ra anh vẫn không chịu làm việc đàng hoàng, suốt ngày chỉ mơ mộng không muốn nỗ lực, cảm thấy đi làm còn không bằng tìm một bà cô giàu có cho mình.

Lần này anh tới phòng môi giới chúng tôi là hi vọng chúng tôi tìm cho anh một bà cô có tiền, nhưng anh lại sợ nếu như điền thông tin thật của bản thân thì những bà cô giàu có kia sẽ chướng mắt anh. Cho nên anh liền điền thông tin giả vào đây, đóng cho mình một hình ảnh thanh niên tích cực nỗ lực.

Giả Hậu, anh còn cần tôi nói tiếp nữa không?”

Từ lúc Giang Phong bắt đầu nói về cuộc đời của gã, Giả Hậu đang phẫn nộ giống như bị điểm huyệt vậy, cả người cứng đờ, đứng đó không hề động đậy, tận đến khi Giang Phong nói xong, hỏi hắn còn muốn nghe tiếp hay không, hắn mới giật mình hoàn hồn.

Sau đó, bịch một tiếng, gã quỳ rạp xuống trước mặt Giang Phong, run lẩy bẩy nói: “Giang đại sư, tôi biết sai rồi, người hiểu chuyện không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, tha cho tôi đi, Giang đại sư thật sự là người có bản lĩnh, tôi phục rồi!”

Cái này thật sự không phải do gã không phục, mà là vì đối phương nói ra quá cặn kẽ rồi!

Nếu như đối phương chỉ nói ra được một hai chuyện, vậy gã có lẽ vẫn sẽ còn hoài nghi, nhưng có thể một hơi nói ra được nhiều chuyện như vậy, gã một chút hoài nghi cũng không còn.

“Ông trời ơi, hóa ra Giang đại sư còn có bản lĩnh này!”

“Thảo nào, tôi bảo sao đại minh tinh Tiêu Mẫn lại gọi bà mối Giang là Giang đại sư, hóa ra nguyên nhân là ở đây!”

“Khó trách Giang đại sư lại có thể tác hợp Uông tổng tập đoàn Uông Thị và đại minh tinh Tiêu Mẫn, trước đó tôi vẫn nghĩ không ra vì sao người có thân phận như Uông tổng lại cần người làm mai mối, bây giờ tôi xem như đã hiểu rồi!”

“...”

Trong tiếng bàn tán của những vị khách ở đó, Giang Phong nhìn về phía Giả Hậu, nói: “Giả Hậu, anh có thể đi rồi, có điều trước khi đi, tôi cho anh một lời khuyên: Đừng vọng tưởng tới những thứ không thiết thực kia, nếu như anh có thể làm người cho đến nơi đến chốn, vẫn sẽ có ngày anh có được một cuộc sống hạnh phúc. Nói đến đây thôi, có nghe hay không thì tùy anh!”

“Cảm ơn Giang đại sư đã chỉ dạy, Giả Hậu tôi thề ở đây, từ giờ hoàn toàn hối cải, trở lại làm một người tử tế!”

Nói rồi, Giả Hậu hướng về phía Giang Phong dập đầu một cái, sau đó mới đứng dậy rời đi.

Chờ Giả Hậu rời đi rồi, lại có một vị khách khác thừa dịp không ai chú ý, mặt mày xám xịt rời đi, rất hiển nhiên đây cũng là một người điền thông tin giả lên giấy.

Sau đó, Giang Phong đương nhiên bị những vị khách còn lại xôn xao vây quanh.

“Giang đại sư, anh có thể tìm đối tượng xứng đôi cho tôi được không?”

“Giang đại sư, tôi muốn mời anh tìm giúp tôi đối tượng xứng đôi!”

“Giang đại sư...”

Giang Phong cười nói: “Công việc của tôi ở phòng môi giới hôn nhân “Hạnh Phúc”, một là phụ trách xét duyệt tính chân thực của thông tin mọi người đưa ra, hai là phụ trách tìm đối tượng xứng đôi cho khách, cho nên mọi người cứ yên tâm là được.”

Nghe đến đây, những vị khách còn lại mới yên lòng, trong lòng cũng không nhịn được sinh ra sự mong đợi, được một người trâu bò như Giang đại sư tìm giúp đối tượng xứng đôi, hẳn là sẽ rất khác so với những bà mối thông thường khác đi?

...

10:26 sáng.

Ngồi lên trên xe lửa đi tới tỉnh thành, Liễu Y Y nghe loa phát thanh trên tàu nhắc đã sắp đến ga tỉnh thành, trong lòng hơi kích động.

Từ sau khi tốt nghiệp trung học, cô vẫn chưa từng gặp lại người bạn học cũ Giang Phong này, hai năm trước còn thường xuyên liên hệ qua wechat, nhưng sau này, theo thời gian trôi qua, dần dần những liên hệ trên wechat cũng ít dần đi.

Cũng chỉ có ngày lễ ngày tết mới gửi nhau lời chào hỏi, hoặc là trò chuyện vài câu trong nhóm lớp mà thôi.

Tận đến năm nay, sau khi Giang Phong tốt nghiệp đại học trở về nhà làm bà mối, liên hệ giữa hai người mới trở nên thường xuyên hơn.

Có thể nói, Liễu Y Y đã chứng kiến toàn bộ hành trình phát triển của vị bạn học cũ này, từ khi hắn tác hợp đôi vợ chồng đầu tiên, cô đã luôn chú ý tới tiến độ làm mai mối của hắn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận