Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 400: Em Họ Này Có Thể Chung Sống, Có Khó Khăn Hắn Cũng Chịu Giúp Đỡ. (3)

Lăng Lỵ cắn một miếng thịt bò viên, tinh tế nhấm nuốt, sau khi nuốt xong mới đáp: "Chị Bùi, chị cũng biết, người giống chúng ta muốn tìm đối tượng, sợ nhất là đàn ông yêu tiền của chúng ta, mà không phải là con người của chúng ta. Nếu là dùng tiền để có được tình yêu, vậy đối với chúng ta mà nói căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì."

Bùi Dĩnh nghe vậy gật đầu liên tục, có lúc có quá nhiều tiền cũng rất phiền não, khiến các cô khó gặp được tình yêu chân chính của mình.

Lăng Lỵ nhấp một hớp nước ô mai, tiếp tục nói: "Đối tượng mà Giang đại sư giới thiệu cho em, hắn tuy rằng không ôm chí lớn, không có tham vọng, cũng không có tài năng làm ăn gì, nhưng hắn có một điều rất hiếm có, đó chính là hắn không cần tiền của em, là người thực sự muốn hẹn hò với em."

Bùi Dĩnh đem miếng thịt dê trong miệng nuốt vào, hỏi: "Lỵ Lỵ, em là làm sao biết được đối phương không phải là vì tiền của em?"

Lăng Lỵ cười nói: "Chị Bùi, ở phương diện này, phụ nữ chúng ta đều có trực giác nhạy bén, cũng giống như khi một người đàn ông nhìn trộm bộ phận nào đó trên cơ thể chị, dù cho chị không nhìn hắn, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn như thế nào. Huống chi, ba mẹ em cũng đã gặp hắn, nếu như hắn không có bản chất như thế, chắc hẳn chính là vua diễn xuất, muốn giấu diếm ánh mắt của ba mẹ em, cũng không phải một chuyện dễ dàng."

"Có đạo lý!"

Bùi Dĩnh gật đầu, lập tức cảm khái nói: "Đây chẳng phải là nói, em thật sự đã tìm được tình yêu của mình rồi sao?"

Lăng Lỵ lắc đầu cười nói: "Nói tìm được tình yêu vẫn còn quá sớm, chỉ có thể nói là có cơ hội, ít nhất cũng có một mục tiêu thích hợp, không giống trước kia ngay cả mục tiêu cũng không có."

Bùi Dĩnh khen: "Xem ra em đi nước cờ này thật sự là đi đúng rồi!"

Lăng Lỵ nói: "Về phương diện là người mai mối, Giang đại sư xác thực không phải người bình thường có thể so sánh, khó trách lúc trước em gọi điện thoại cho Uông Văn Kiệt, hắn ở trước mặt em tôn sùng Giang đại sư như vậy."

Bùi Dĩnh nghe vậy như có điều suy nghĩ.

Lăng lỵ ăn hết miếng bò viên cô vừa cắn, sau đó cười hì hì nói: "Chị Bùi, đợi phía bên em quan sát xong, nếu như phát hiện hắn thật sự thích hợp với em, em liền giới thiệu Giang đại sư cho chị. Để hắn tìm cho chị một người đàn ông thích hợp, em tin với năng lực của Giang đại sư nhất định là có thể làm được."

"Được, chị đợi tin tốt từ em."

Bùi Dĩnh lần này không từ chối nữa, cô không tin năng lực tính toán nhân duyên của Giang đại sư, nhưng cô tin năng lực làm mai mối của vị Giang đại sư này, hai việc này cũng không xung đột.

Người trước là hư vô mờ ảo đồ vật, mà người sau đó là rõ ràng, những người khác tạm thời không nói, chỉ dựa vào hắn có thể thay Uông Văn Kiệt cùng với Lăng Lỵ tìm được đối tượng hài lòng như vậy, phần năng lực này cũng đã cực kỳ xuất chúng.

"Ha ha, này là được rồi nha, chị em chúng ta từ trước đến nay đều độc thân, muốn thoát độc thân thì phải cùng nhau chứ, không thể bỏ rơi nhau được."

"Được, hi vọng thật sự có một ngày như thế, chúng ta lấy nước ô mai thay rượu, cùng uống một chén."

"Ừm, cụng ly!"

"Cụng ly!"

...

Thành phố Trung Hải.

Một quán lẩu nào đó.

Ba người Giang Phong ăn miệng đầy dầu mỡ, món lẩu này thực sự là món khoái khẩu của người Trung Quốc, thực sự là ăn biết đã.

Tề Hải Yến sớm đã no rồi, phụ nữ có thai đều có một đặc điểm giống nhau, đó chính là lúc ăn cơm, no bụng nhanh hơn, đói bụng cũng nhanh, cô lúc này an vị ở bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn hai anh em uống rượu tán gẫu.

Nếu như đơn thuần ăn cơm, dù cho ăn chậm đến đâu, ăn được hơn một canh giờ cũng rất ít thấy.

Nhưng nếu như uống rượu vậy thì thời gian nhưng là khó nói, có người uống từ sáng sớm tới tối muộn, thậm chí từ hôm nay uống đến ngày mai, vậy cũng là chuyện thường xảy ra.

Giang Phong cùng với anh họ uống rượu cũng không khuếch đại như vậy, chỉ là uống đến khoảng bảy giờ rưỡi đêm, liền tan cuộc.

Lúc tính tiền, hai anh em tranh nhau trả, nhưng mà cuối cùng Giang Phong vẫn không tranh được với anh họ.

Quan trọng nhất là Giang Phong cũng cần phải giữ thể diện cho anh họ, anh họ làm việc ở đây, mà hắn ngàn dặm xa xôi lại đây, nếu như đi ra ngoài ăn một bữa cơm, còn phải để cho em họ mình trả tiền, sợ là anh họ sẽ bị mất mặt.

Với lại một bữa ăn lẩu cũng chỉ có mấy trăm tệ, đối với thu nhập của anh họ mà nói áp lực cũng không lớn, Giang Phong cũng không giành nữa.

Ra khỏi quán lẩu, Giang Phong nói: "Anh họ chị dâu, vậy hai người bắt taxi về đi, phòng em ở gần đây, ngày mai em lại lái xe đến chỗ anh."

Trước đó lúc ra ngoài ăn cơm, biết phải uống rượu, liền không có lái xe đến.

Lưu Tuấn Hùng nói: "Tiểu Phong, em đến chỗ anh họ, em còn ra ngoài mướn phòng làm gì, ở chỗ của anh đi, anh đi mua ít thức ăn với bia mang về, buổi tối anh với chú tiếp tục uống."

Tề Hải Yến cũng nhiệt tình nói: "Tiểu Phong, nhà anh chị vẫn còn một phòng, đợi lát nữa chị trải giường chiếu cho em, em đến nhà bọn chị đi, đừng lãng phí số tiền kia đi mướn phòng làm gì. Với lại khó khi hai anh em có dịp tụ tập với nhau, ở cùng nhau nhiều nói chuyện cũng tốt."

Lưu Tuấn Hùng gật đầu liên tục nói: "Đúng đấy, nghe chị dâu em đi, đêm nay đến chỗ của anh ở lại."

Nhìn thấy anh họ chị dâu nhiệt tình như vậy, Giang Phong thực sự từ chối không được, cũng chỉ có thể gật đầu nói: "Được, vậy thì quấy rầy anh họ với chị dâu rồi!"

------

Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận