Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 139: Hôn Nhân Khó Khăn, Khó Như Mò Kim Đáy Biển

Tại một nhà hàng tư nhân cao cấp nào đó.

Giang Phong giới thiệu thông tin chi tiết của Tiêu Mẫn cho Uông Văn Kiệt, cuối cùng mới dùng đến con át chủ bài của mình: “Anh Uông, sau khi tôi tính toán, tôi phát hiện anh và chị Mẫn có duyên phận vợ chồng rất sâu đậm, nếu hai người kết hôn, không cần phải nói, quan hệ vợ chồng nhất định sẽ hạnh phúc hòa thuận, đạt đến cảnh giới tâm đầu ý hợp.

Quan trọng nhất là chị Mẫn đối xử rất tốt với cha mẹ anh, là một nàng dâu chân chính.

Đây chính là lý do tại sao tôi đã tìm kiếm qua nhiều đối tượng cho anh, nhưng cuối cùng lại chọn chị Mẫn. "

Uông Văn Kiệt bị lời nói của Giang Phong làm cho choáng ngợp cảm xúc, anh ta là phú nhị đại siêu giàu được ngậm thìa vàng từ lúc mới sinh ra đời, có thể nói từ khoảnh khắc mà anh ta được sinh ra đời đến nay, chỉ cần là đồ vật có thể dùng tiền để mua thì anh ta không bao giờ thiếu.

Tuy nhiên, hôn nhân là thứ chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong đời người lại làm khó anh ta.

Nói cách khác, nó đã làm khó vô số người trên thế giới.

Bởi vì hôn nhân không có nghĩa là bạn có tiền hoặc có quyền là có thể tìm được người bạn đời tâm đầu ý hợp với mình.

Chuyện này thật sự cần có duyên phận, nếu không có duyên phận thì dù là người có quyền cao phú quý cũng không thể tìm được nửa kia tâm đầu ý hợp với mình.

Hiện tại, với sự tính toán của Giang đại sư, lại giúp anh ta có được cơ hội này, Uông Văn Kiệt dĩ nhiên vô cùng phấn khích.

Thế là, anh ta không chờ được mà hỏi: “Giang đại sư, khi nào anh sẽ sắp xếp cho tôi gặp cô ấy?”

Thấy vậy, Giang Phong cười nói: “Bởi vì hôm nay chị Mẫn có lịch ghi hình chương trình, thêm nữa là cũng cần một khoảng thời gian để quay trở lại, cho nên chỉ có thể sắp xếp cho hai người gặp nhau vào ngày mai thôi!”

Uông Văn Kiệt lại hỏi: "Thế thì địa điểm gặp mặt sắp xếp ở đâu thế?"

Giang Phong đáp: “Địa điểm gặp mặt vẫn chưa được quyết định, nhưng mà kiến nghị của tôi là gặp mặt trực tiếp tại thành phố nơi cô gái đang sống, không thể để con gái người ta đến thành phố nơi nhà trai ở được, anh Uông có nghĩ vậy không?”

Uông Văn Kiệt gật đầu và nói: “Điều này là tất nhiên rồi, thế thì địa điểm và thời gian cụ thể nhờ anh sắp xếp nhé!”

Giang Phong ậm ừ nói: "Được, vậy thì tôi sẽ thương lượng với chị Mẫn, chốt xong thời gian và địa điểm sẽ báo cho anh!”

Tại thời điểm này, cuộc trò chuyện kết thúc.

Sau đó hai người tiếp tục ăn uống, chủ và khách cùng vui vẻ!



Thôn Long Sơn.

Hôm qua Giang Tuyết đã vội vã đến khu vực thành thị để hoàn thành công việc tư tưởng của Trần Tiểu Đông, tiếp đó lại gấp rút trở về huyện thành để thuyết phục em gái của anh ta, lúc này mới hài lòng trở về thôn.

Sau đó, Giang Tuyết tranh thủ thời cơ sắp xếp cho khách hàng với dì Bàng Xuân Yến đi xem mắt ngay trong hôm nay.

Khách hàng cùng thôn này tên là Giang Vĩnh Xương, là một người anh em cùng dòng họ với Giang phụ.

Lúc này, Giang Tuyết và Giang Vĩnh Xương mỗi người lái một chiếc ô tô điện chạy về phía thị trấn Ngũ Phúc.

Nửa tiếng sau.

Tại khách sạn Ngũ Phúc ở thị trấn Ngũ Phúc, Giang Vĩnh Xương gặp được Bàng Xuân Yến.

Lần ra mắt này của hai người khác với buổi ra mắt của các cặp đôi khác, đôi bên đều ăn ý chọn đi gặp mặt một mình, không mời bất kỳ người thân hay bạn bè nào cả.

Giang Tuyết đại diện hai bên giới thiệu xong thì giao chủ đề lại cho hai người bọn họ, dù sao thì trước khi sắp xếp cho họ gặp nhau thì cô đã nói gần hết những điều nên nói rồi.

Cả Giang Vĩnh Xương và Bàng Xuân Yến đều đã ngoài bốn mươi, họ không ngại ngùng và ngại nói chuyện trong một buổi ra mắt như những người trẻ tuổi kia, sau khi gọi ngẫu nhiên vài món ăn thì họ bắt đầu trò chuyện.

Chủ đề đều ngầm tập trung vào con cái của hai bên.

Có một hiện tượng rất thú vị ở nước ta, đó là tất cả những ai làm cha mẹ thì bất kể họ đang trò chuyện với ai, một khi họ nói về vấn đề của con mình, về cơ bản họ sẽ có vô số điều để nói.

Vì vậy, bà mai Giang Tuyết hầu như không nói gì trong suốt buổi trò chuyện, mà chỉ tự mình mải miết dùng bữa như người vô hình, lắng nghe hai người họ tán gẫu về những câu chuyện của phụ huynh.

Bữa ăn này kéo dài một tiếng rưỡi mới kết thúc, trước khi rời đi, Giang Vĩnh Xương lấy ra hai phong bao lì xì mà anh đã chuẩn bị từ trước đưa cho Bàng Xuân Yến và bà mai Giang Tuyết.

Giang Tuyết nhận lấy bao lì xì, nhìn Bàng Xuân Yến và nói: “Dì Bàng, thế thì chúng tôi về trước nhé, về tới nhà cháu sẽ gọi điện thoại cho dì!”

Bàng Xuân Yến mỉm cười và nói: "Được thôi, vất vả cho cháu rồi!”

Sau khi hai bên xã giao vài câu, Giang Tuyết mới cùng Giang Vĩnh Xương lái xe điện rời đi.

Trên đường trở về thôn Long Sơn, hai chiếc ô tô điện chạy song song với nhau.

Giang Tuyết cười hỏi: “Chú Xương, chú thấy dì Bàng thế nào?”

Giang Vĩnh Xương có chút thật thà cười nói: "Người ta rất tốt, nhưng không biết người ta có để ý đến chú hay không!"

Giang Tuyết cười nói: “Chú Xương à, chú yên tâm đi, tuy cháu vẫn chưa hỏi ý của dì Bàng, nhưng nhìn cách hai người trò chuyện lúc nãy thì cháu biết dì Bàng có ấn tượng tốt với chú. "

Giang Vĩnh Xương cười nói: "Chỉ cần người ta không chê chú thì chú nhất định không có ý kiến gì cả.”

Giang Tuyết đáp: “Chú Xương không có ý kiến gì thì tốt rồi, đợi lát nữa về đến nhà cháu sẽ gọi điện thoại cho dì Bàng, nếu mọi việc thuận lợi, ngày mai cháu sẽ sắp xếp cho hai người đi thăm nhà!”

Giang Vĩnh Xương nghe vậy trong lòng rất phấn khích, vợ ông ấy đã mất nhiều năm rồi, những năm qua ông ấy sống một mình cô đơn và khó khăn như thế nào, chỉ có ông ấy biết thôi!

Dù sao thì ông ấy cũng mới ngoài bốn mươi, đang ở độ tuổi sung sức nhất, nhu cầu sinh lý vẫn rất mạnh mẽ.

Bây giờ nghĩ đến những ngày cô đơn đó sẽ không bao giờ trở lại, trong lòng Giang Vĩnh Xương tràn đầy kỳ vọng cho cuộc sống hôn nhân sắp tới.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận