Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 828: Anh Phong, Em Định Theo Anh Học Làm Mai Mối (2)

Lúc này, Giang Phong đang tán gẫu cùng con trai của chú nhỏ, Giang Vũ.

“Tiểu Vũ, em sang năm là tốt nghiệp đại học rồi, có định tiếp tục học cao hơn hay không?” Giang Phong nuốt đồ ăn trong miệng xuống, hỏi.

Giang Vũ lắc đầu nói: “anh Phong, em không muốn học cao hơn nữa, thành tích học tập của em không bằng anh, anh khi đó còn không tiếp tục học lên cao hơn, em lại càng không cần phải tiếp tục học làm gì.”

Giang Phong hỏi tiếp: “Vậy em tốt nghiệp xong tính đi ra làm gì? Có kế hoạch gì chưa?”

Giang Vũ đánh bạo nói: “anh Phong, tốt nghiệp xong em định theo anh học làm mai, không biết có được hay không?”

Hắn từ năm ngoái đã có suy nghĩ này, năm nay về đây ăn tết, biết nhà bác hắn năm qua làm mai kiếm được hơn trăm vạn xong, suy nghĩ này trong hắn lại càng kiên định hơn.

Giang Phong cười nói: “Đương nhiên là được rồi, nếu em muốn làm mai mối thì cứ giống như hai bác ấy, nhận khách xong thì gửi thông tin cho anh, anh sẽ bớt thời gian tìm đối tượng xứng đôi cho họ, sau đó em lại giúp người ta đi đáp cầu dắt mối, nếu làm tốt, một năm kiếm được trăm vạn chắc chắn không có vấn đề gì.”

Đây là đứa em họ nội gần duy nhất của hắn, nếu có năng lực thì đương nhiên là muốn kéo một chút rồi.

Giang Vũ nghe vậy thì cực kì vui mừng, bưng rượu lên nói: “Cảm ơn anh Phong, em mời anh một chén.”

Giang anh Phongm cốc rượu lên cụng ly với hắn một cái, nói: “Đều là anh em trong nhà cả, không cần khách khí, đến lúc đó cố gắng thật tốt, không dám nói có thể cho em đại phú đại quý, nhưng chỉ cần có tâm đi làm, mấy năm sau có tài sản ngàn vạn hẳn cũng không khó.”

Nghe đến đó, Giang Vũ vừa mới uống xong chén rượu liền không nhịn được nhếch miệng cười, hắn dường như đã thấy cuộc sống hạnh phúc đang vẫy chào mình rồi.

Hai anh em nói chuyện, những người khác trong nhà cũng nghe thấy, chú thím Giang Phong lúc ấy đều kích động, xém chút nữa đã bảo con trai lập tức bỏ học trở về chỗ anh Phong của nó học làm mai mối rồi.

Dù sao thì đứa cháu này của bà làm mai mối thực sự kiếm được quá nhiều tiền, nó chỉ hơi chiếu cố cha mẹ ở quê một chút thôi mà hai người một năm đã kiếm được cả trăm vạn, con trai nhà mình đều có thể bám được vào đứa cháu này, tương lai hứa hẹn thế nào bà cũng có thể tưởng tượng được.

Vì lời hứa này của Giang Phong mà bầu không khí bữa cơm sau đó lại càng tốt hơn, nụ cười trên mặt một nhà ba người chú nhỏ có cố giấu cũng không giấu nổi.

Ăn xong bữa cơm tất niên cũng mới chỉ hơn hai giờ chiều, lúc này, rất nhiều nhà trong thôn cũng đã ăn cong cơm tất niên, người trẻ tuổi thì tốp năm tốp ba tụ hợp đánh bài, chà mạt chược, còn các ông bà già thì ngồi đốt một đống lửa, cùng với hàng xóm bốn bên sưởi ấm tán gẫu.

Còn trẻ nhỏ thì cầm các loại pháo bông chạy chơi khắp xóm.

Giang Phong thì không đánh bài cũng không chà mạt chược, một phần là vì hắn không ham mấy cái này, một phần khác là vì hắn căn bản không hề rảnh rỗi.

Ăn xong bữa cơm tất niên, những đôi vợ chồng được hắn hỗ trợ tác hợp kia liền trước sau tới cửa, dẫn đầu không phải ai khác, chính là người ngồi đầu bảng ế ở thôn Long Sơn, hai anh em Giang Văn Đông và Giang Văn Tây, hai người không mang quá nhiều quà tới, chỉ cầm theo hai túi trà.

Sau khi nói chuyện vài câu, Giang Phong liền dẫn hai người tới phòng khách lớn ở tầng ba ngồi uống trà.

“Anh Đông, đứa cháu trai kia của em có quấy khóc nhiều không?” Giang Phong hỏi.

Mặc dù Giang Văn Đông lớn hơn Giang Phong gần hai mươi tuổi, nhưng luận về bối phận, hắn còn phải gọi Giang Phong một tiếng chú đấy, có điều cũng đã qua năm đời, mọi người cũng không để ý như vậy.

Giang Văn Đông vẻ mặt tươi cười nói: “Không hề quấy khóc, thằng nhóc kia ăn no thì ngủ, tỉnh ngủ thì ăn, chỉ cần giữ người nó sạch sẽ thì nó sẽ không ồn không nháo, cực kì dễ nuôi.”

Giang Phong nhẹ gật đầu, lại nhìn về phía Giang Văn Tây, hỏi: “Anh Tây, chị dâu hẳn là sắp sang tháng rồi đúng không?”

Giang Văn Tây cười nhẹ, nói: “Còn có mấy ngày nữa là sang tháng rồi.”

Giang Phong dặn dò: “Việc ở cữ của phụ nữ là cực kì quan trọng, anh Tây nhất định phải hầu hạ chị dâu thật tốt, tuyệt đối đừng để chị bị bệnh hậu sản nào.”

Giang Văn Tây gật đầu: “Anh hiểu rõ, bây giờ anh chỉ còn thiếu nước cung cô ấy như cung tổ tông thôi!”

Trong lúc nói chuyện, nước cũng đã sôi, Giang Phong liền bắt đầu pha trà.

Trong lúc ba người vừa uống trà vừa nói chuyện trời đất, Vi Minh Kiệt (cũng là một trong những thành viên chủ chốt trong bảng ế vợ ở thôn Long Sơn, là anh trai có chuyện bí mật khó nói kia) cũng cầm theo trà chạy tới cửa.

Từ khi nghe theo lời của Giang Phong, hắn tới bệnh viện lớn chữa lành cậu em nhỏ của mình xong liền lấy Vệ Vũ San biết nóng biết lạnh kia về làm vợ, Vi Minh Kiệt giờ đang có cuộc sống hạnh phúc như thần tiên.

Vốn Vi Minh Kiệt là người thứ hai mời Giang Phong làm mai mối, chỉ chậm hơn so với Giang Văn Đông một chút, đáng tiếc, cậu em nhỏ của hắn không quá nghe lời, đi bệnh viện điều trị cũng làm trễ nải không ít thời gian, dẫn tới bị Giang Văn Tây tới sau vượt lên làm ba ba trước.

Có điều ngày dự sinh của vợ Vi Minh Kiệt cũng đã sắp tới, hiện giờ hắn đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, chỉ còn chờ chào đón đứa con đầu tiên ra đời.

Ba người cũng không ở lại nhà Giang Phong lâu, anh em Giang Văn Đông và Giang Văn Tây đều có con nhỏ, nhất là vợ Giang Văn Tây vẫn còn đang ở cữ, trong nhà lại có hai bệnh nhân bị liệt phải chăm sóc, cho nên hai anh em chỉ ngồi khoảng nửa giờ liền chào rồi đi về.

Còn Vi Minh Kiệt thì có vợ sắp tới ngày dự sinh, hắn ở bên ngoài lâu cũng không yên tâm, ngồi chưa đến một giờ cũng đi về.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận