Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 379: Cô Gái Này Có Thể Là Sinh Ra Đã Ngậm Thìa Vàng. (2)

Năm giờ chiều.

Tại nhà hàng chuyên thịt ngỗng nổi danh ở tỉnh thành Quế tỉnh.

Dưới sự sắp xếp của người mai mối Giang Phong, người nhà họ Hứa sẽ gặp mặt với người nhà họ Lam ở đây.

Sau khi Giang Phong giới thiệu hai bên với nhau xong, người phục vụ liền lần lượt mang thức ăn lên.

Món chính hôm nay chỉ có một, đó chính là thịt ngỗng.

Có điều cách làm rất đa dạng, có thịt ngan trắng, ngỗng quay, ngỗng kho, thậm chí còn có cả loại ngỗng lớn hầm thuốc bắc trong nồi sắt, tóm lại là tất cả những cách làm ngỗng kinh điển, ở đây cơ bản đều có cả.

Trừ món chính ra còn có rất nhiều món phụ, chẳng mấy chốc, cả một bàn lớn đã được lấp đầy.

Chờ đồ ăn đã lên đủ, sau khi người phục vụ ra ngoài rồi, mọi người bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.

Hứa gia có ba người, một viện sĩ, một giáo sư đại học, một tiến sĩ, những người này về mặt tri thức ở trình độ nào đương nhiên không cần nhiều lời.

Còn ba người Lam gia đã có thân phận địa vị bày ở đó, đương nhiên cũng có kiến thức rộng rãi.

Cộng thêm bà mối Giang Phong đã trải qua không ít cảnh tượng hoành tráng, chỉ cần tùy tiện nhặt ra một chủ đề, tất cả mọi người đều có thể nói được, căn bản không có bất kỳ khoảng không im lặng tẻ nhạt nào.

Qua ba lần rượu, Lam phụ mở lời khen ngợi Hứa Tinh Thần, “Tinh Thần thật sự rất ưu tú đấy, phòng kế hoạch của Huawei chú cũng biết rõ, có thể đi vào trong đó không ai không phải là thiên chi kiêu tử, lại còn có thể cầm được số lương cao nhất thì đúng là thiên tài trong thiên tài, thật sự ghê gớm mà!”

Hứa Tinh Thần khiêm tốn cười: “Chú Lam quá khen rồi, cháu cũng chỉ là may mắn được chọn mà thôi, sau đó vẫn phải tiếp tục cố gắng mới được, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải.”

Lam phụ thở dài: “Tình cảnh hiện tại của Huawei mọi người đều biết, thằng Mỹ dùng sức cả một quốc gia để chèn ép một công ty, Huawei có thể gánh vác không đổ đã là vô cùng lợi hại rồi. Tiếp theo đây còn phải dựa vào những tinh anh như các cháu cố gắng nghiên cứu ra càng nhiều thành tựu khoa học càng tốt, mỗi một đột phá về kỹ thuật được tạo ra đều có thể giảm bớt được ít nhiều áp lực cho công ty.

Chỉ cần có thể kiên trì tới cùng, chú tin rằng Huawei cuối cùng cũng sẽ có khả năng dục hỏa trùng sinh.”

Hứa Tinh Thần gật đầu: “Thằng Mỹ mặc dù thế lớn, nhưng công ty chúng cháu bây giờ trên dưới một lòng, lại còn có thêm quốc gia ủng hộ, quốc dân ủng hộ, cháu tin sẽ có một ngày như vậy.”

Bên kia, Hứa mẫu đang khen ngợi Lâm Doanh Doanh.

“Doanh Doanh, bộ hành thư « Trường Phong Phá Lãng Hội Hữu Thì, Trực Quải Vân Phàm Tế Thương Hải » trong tấm ảnh kia của cháu cô đã xem rồi, viết thực sự quá tốt, tổng thể lấy phong cách Triệu Thể làm phong cách chính, đồng thời dùng bút pháp Nhị Vương, vừa có tư thái, vừa có tạo hình khác biệt, chỉ nhìn qua thôi cũng thấy là cảnh đẹp ý vui rồi.”

Lam Doanh Doanh nghe vậy thì kinh hỉ hỏi lại: “Cô, cô cũng thích thư pháp sao?”

Hứa mẫu cười nói: “Cô rất thích thư pháp, mỗi ngày, lúc rảnh rỗi đều sẽ luyện một lúc, có điều trình độ so với cháu vẫn kém xa, về sau, nếu có cơ hội, cháu phải chỉ dạy cho cô một chút đấy.”

Lâm Doanh Doanh vui vẻ nói: “Chỉ dạy thì không dám nhận, chúng ta trao đổi, học hỏi lẫn nhau là được.”

Hứa mẫu hỏi: “Doanh Doanh, nghe nói việc cháu am hiểu nhất không phải là hành thư, mà là chữ Khải nhỏ viết tay?”

Lam Doanh Doanh mỉm cười đáp: “Cháu đúng là thích nhất chữ Khải nhỏ viết tay.”

“Có ảnh tác phẩm nào không?”

“Có ạ, cô, trước chúng ta thêm wechat đã nhé.”

“Được rồi!”

Còn cả Hứa phụ, Lam mẫu, Giang Phong, ba người đều đang ngồi nói chuyện...

Bữa cơm này, bắt đầu từ lúc xế chiều, năm giờ tới tận tám giờ tối mới tan cuộc, người hai nhà trò chuyện thật sự hợp ý, mà Hứa Tinh Thần và Lam Doanh Doanh cũng đều thuận mắt đối phương.

Một buổi xem mắt cực kỳ hoàn mỹ.

...

Lúc Giang Phong sắp xếp cho hai nhà Hứa, Lam gặp mặt, Lôi Hải cũng đã xin nghỉ ở bộ đội trở về chỗ cha mẹ, ngày mai là có thể cùng cha mẹ bay thẳng tới tỉnh thành Quế tỉnh.

Hai cha con đã hơn nửa năm không gặp, đương nhiên phải uống hai ba chén, hàn huyên một hồi đã.

Lôi Minh nhìn tư thế ngồi thẳng tắp của con trai, nụ cười trên mặt không hề thay đổi một chút nào cả.

Đứa con này luôn luôn là niềm kiêu hãnh của ông, từ nhỏ đến lớn chưa từng thua đánh nhau với những người cùng thế hệ, cho người làm cha như ông không ít mặt mũi, ngay cả lãnh đạo cũng không ngớt lời khen ngợi đứa con trai này trước mặt ông.

Về sau vào quân đội, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã trở thành một thành viên bộ đội đặc chủng phía tây bắc, càng khiến cho người làm cha như ông vui vẻ không thôi.

Điều tiếc nuối duy nhất chính là con trai nhà mình và con gái lãnh đạo hữu duyên vô phận, lớn lên cùng nhau từ nhỏ nhưng lại không thể bồi dưỡng tình cảm được, thật đáng tiếc.

Được rồi, Tái Ông mất ngựa sao biết không phải phúc, bây giờ Giang đại sư đang tìm kiếm đối tượng hẹn hò cho con trai rồi, đó cũng là người cực kỳ ưu tú, hoàn toàn xứng đôi với con trai nhà chúng ta.

“Tiểu Hải, ngày mai con đi xem mắt, con phải để ý một chút, phải biểu hiện rốt một chút, biết chưa?” Lôi Minh uống một ngụm rượu, căn dặn con trai.

“Đúng vậy đó Tiểu Hải, cô gái xem mắt với con ngày mai có thể nói là sinh ra đã ngậm thìa vàng, tài sản trong nhà hơn trăm triệu, hơn nữa còn là con một, cô gái như vậy không biết có bao nhiêu đàn ông muốn cưới đâu!”

Lôi mẫu cũng dặn dò: “Con cũng không thể chỉ dựa vào danh phận quân nhân của mình được, nếu như người ta không vừa lòng, thì dù con có gia thế tốt đến đâu, người ta cũng sẽ không để ý đến con.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận