Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 262: Cảm Ơn Giang Đại Sư, Cậu Đã Cứu Vớt Cuộc Hôn Nhân Của Chúng Tôi

Hai giờ chiều.

Văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc.

Giang Phong đang báo giá cho La Thiên Thành và Diêu Thái Hà, hắn nói: “Ở đây tôi thu phí theo độ khó của việc hoà giải, độ khó thấp có phí năm ngàn, độ khó trung bình là hai mươi ngàn, độ khó cao là một trăm ngàn.

Nếu độ khó chưa tới mức thấp sẽ thu phí một ngàn.

Đương nhiên, nếu hoà giải thất bại sẽ được miễn phí.

Tôi sẽ tự xem xét độ khó của việc hoà giải. Hai người nói vấn đề đang gặp phải ra trước đi, tôi sẽ giúp hai người xác định độ khó, sau đó hai người sẽ quyết định xem có hoà giải hay không.”

La Thiên Thành và Diêu Thái Hà khẽ gật đầu.

Sau khi nói rõ mức phí, Giang Phong nhìn họ nói: “Bây giờ hai người nói vấn đề đang gặp phải đi, để nâng cao hiệu suất, tôi đề nghị từng người một nói với tôi, ai nói trước đây?”

La Thiên Thành bụng đầy bực dọc nói: “Tôi nói trước cho.”

Giang Phong “ừm” một tiếng, sau đó nói với Diêu Thái Hà: “Vậy mời chị Diêu ra phòng khách bên ngoài ngồi đợi.”

Diêu Thái Hà gật đầu, sau đó nơm nớp lo lắng đi ra khỏi phòng làm việc.

Sau khi Diêu Thái Hà đi khỏi, Giang Phong mới nói với La Thiên Thành: “Anh La, anh có thể bắt đầu nói rồi.”

La Thiên Thành tằng hắng giọng, nói: “Giang đại sư, vợ tôi không tin tưởng tôi. Cô ấy cứ nghi ngờ tôi ngoại tình, vì thế mà cô ấy cứ vô cớ kiểm tra điện thoại tôi. Lúc tôi đi làm phải luôn báo vị trí cho cô ấy, thậm chí lúc trước cô ấy còn cài máy theo dõi trên xe của tôi nữa.

Tôi thật sự không chịu nổi cuộc sống bị giám sát này, không thể sống như vậy tiếp được!”

Giang Phong hỏi: “Anh La, anh kết hôn với bà xã đến nay được bao lâu rồi? Chị ấy vẫn luôn như vậy hay là sau này mới như vậy?”

La Thiên Thành nói: “Chúng tôi kết hôn hơn ba năm rồi. Một hai năm đầu cô ấy rất bình thường, chỉ có một năm trở lại đây cô ấy mới trở thành như vậy.”

Giang Phong lại hỏi: “Vậy có nguyên nhân gì khiến chị ấy thay đổi không? Ví dụ như anh làm ra chuyện gì khiến chị ấy hiểu lầm?”

La Thiên Thành ngẫm thử, anh ta nói: “Khoảng một năm ba tháng trước, có một lần tôi đi gặp khách hàng nữ, có lẽ cảnh đó bị vợ tôi bắt gặp. Khách hàng nữ đó rất xinh đẹp nên cô ấy nghi ngờ tôi đã làm ra chuyện có lỗi với cô ấy.

Tuy tôi đã giải thích rõ, cũng đưa cô ấy xem tài liệu khách hàng, nhưng có lẽ lúc đó cô ấy đã bắt đầu đa nghi rồi. Sau chuyện đó, tôi cảm nhận rõ sự thay đổi của cô ấy.

Cô ấy bắt đầu kiểm tra điện thoại tôi, đi làm thì phải báo vị trí, thậm chí còn theo dõi tôi, thường xuyên gọi video để kiểm tra.

Lúc bắt đầu, tôi làm mọi thứ có thể để trấn an cô ấy, nhưng cô ấy càng lúc càng quá đáng, đến mức cài thiết bị theo dõi trên xe tôi.

Hai năm này là giai đoạn thăng chức của tôi, tiệc xã giao hằng ngày đã đủ khiến tôi mệt mỏi, vậy mà còn phải tốn thời gian với sức lực để đối phó với cô vợ mắc bệnh đa nghi. Tôi thật sự quá mệt rồi.”

Giang Phong gật đầu, hỏi: “Vậy anh La hãy nói thật với tôi, ngoài xã giao công việc ra, anh có làm chuyện gì có lỗi với vợ không?”

La Thiên Thành lắc đầu nói: “Không có, thật ra tình cảm giữa tôi với vợ rất tốt. Nếu không phải bây giờ cô ấy đa nghi quá mức chịu đựng của tôi, tôi cũng không muốn ly hôn với cô ấy.”

Giang Phong nói: “Tôi hiểu rồi, mời anh La ra ngoài gọi vợ anh vào đây, tôi nghe chị ấy nói thế nào đã.”

La Thiên Thành “ừm” một tiếng, sau đó ra ngoài gọi Diêu Thái Hà vào.

Sau khi Diêu Thái Hà ngồi xuống, Giang Phong mới hỏi: “Chị Diêu, chồng chị nói chị không tin tưởng anh ấy, chị quá đa nghi, cả ngày tìm đủ mọi cách để giám sát anh ấy, chị có ý kiến gì về chuyện này không?”

Diêu Thái Hà vẻ khổ sở: “Giang đại sư, tôi cũng không muốn như vậy, nhưng chồng tôi đi sớm về khuya, thời gian ở nhà càng lúc càng ít. Ban đầu tôi vẫn còn hiểu cho anh ấy, nhưng dần dà tôi không nhịn được việc nghĩ ngợi lung tung.

Cứ nghĩ anh ấy có ngoại tình hay không?

Chuyện xã giao mà anh ấy nói có phải là viện cớ, thật ra là anh ấy đi chơi?

Hay là anh ấy chán ghét tôi rồi nên mới không muốn về nhà?

Hơn một năm trước, vì tâm lý như vậy mà tôi vô thức theo dõi anh anh ấy, sau đó phát hiện anh ấy đang cười đùa vui vẻ với một cô gái xinh đẹp. Lúc đó tôi thấy như trời sập tới nơi vậy.”

Lúc này, Giang Phong xen vào hỏi: “Lúc đó chị có đến đánh ghen không?”

Diêu Thái Hà lắc đầu: “Không có, tôi không để anh ấy biết, lẳng lặng về nhà khóc cả tối. Lúc anh ấy quay về, tôi mới hỏi cô ấy là ai.

Anh ấy nói cô ấy là khách hàng, để lấy lòng tin của tôi, anh ấy còn cho tôi xem tư liệu khách hàng đó. Lúc đó tôi cũng không phân biệt nổi anh ấy nói thật hay nói giả nữa.

Tóm lại, từ đó về sau, tôi không tin lời anh ấy nữa. Tôi cứ cảm thấy anh ấy đang có gì đó giấu giếm tôi. Tôi không ngừng dùng cah1 của bản thân để chứng minh rồi từng bước từng bước đi đến kết cục ngày hôm nay.”

Giang Phong gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, làm phiền chị Diêu ra ngoài đợi tôi mười phút, tôi suy nghĩ một chút cách hoà giải hôn nhân giữa hai người, lát nữa tôi sẽ nói với hai người.”

“Được, làm phiền Giang đại sư!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận