Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 644: Vừa Mừng Vừa Lo (2)

Mấy phút sau.

Khuất Thế Thanh đã tới đồn công an XX.

Lúc này, trong một đồn công an nho nhỏ, không chỉ có tất cả lãnh đạo của đồn công an, mà còn có phó cục trưởng nào đó và người đứng đầu của cục 'Miên nữ' và người có 'quan hệ rộng' thứ hai - Khuất Thế Thanh, thanh thế như này quả thực có hơi dọa người.

"Lãnh đạo."

Cục trưởng Lý mở lời chào.

Khuất Thế Thanh không thèm khách sáo, trực tiếp hỏi:

"Cục trưởng Lý, người đâu?"

Cục trưởng Lý nói:

"Đang chờ ở văn phòng!"

Khuất Thế Thanh gật đầu, bước nhanh tới văn phòng sở trưởng.

...

Trong văn phòng sở trưởng.

Giang Phong và Khuất Xuân Minh đang ngồi uống trà.

Khuất Xuân Minh dùng danh nghĩa tìm người thân để điều tra hộ khẩu của Khuất Quang Cường chưa được bao lâu, thì đã được mời tới đây uống trà.

Sở trưởng nói rằng lãnh đạo huyện muốn gặp mặt bọn họ, mời bọn họ uống tách trà, làm phiền bọn họ chờ một chút.

Giang Phong đương nhiên biết tại sao lãnh đạo huyện lại muốn gặp bọn họ. Lúc điều tra tài liệu cá nhân của Khuất Quang Cường, hắn đã biết rất rõ tin tức lớn kia rồi, biết rõ con trai của ông chính là phó khu trưởng huyện Hoành Dương, cho nên đối với hắn, lời của sở trưởng không khó lý giải cho lắm.

Nhưng mà, Khuất Xuân Minh không biết chuyện này, thấy chỉ tra hộ khẩu thôi mà đã được sở trưởng mời tới văn phòng uống trà, thậm chí lãnh đạo huyện còn muốn gặp mình, trong lòng không khỏi có chút bất an. May là anh không ngu, thấy Giang đại sư dường như đã lường trước được chuyện này liền biết đây có lẽ là chuyện tốt, cho nên trầm tĩnh lại, uống trà chờ đợi.

Khoảng bảy, tám phút sau, một người đàn ông trung niên nhìn khá uy nghiêm, ước chừng năm mươi mấy tuổi đi vào. Người đàn ông trung niên này chính là Khuất Thế Thanh.

Khuất Thế Thanh vừa đi vào liền hỏi thẳng:

"Xin hỏi, người tra hộ khẩu của Khuất Quang Cường là ai?"

Khuất Xuân Minh đứng lên, trả lời:

"Là tôi, ông là lãnh đạo huyện mà sở trưởng nhắc tới phải không?"

Khuất Thế Thanh gật đầu, hỏi tiếp:

"Nghe bảo cậu họ Khuất, đi từ Vịnh tỉnh tới đây để tìm người thân. Tôi có một câu muốn hỏi, mối quan hệ giữa cậu và Khuất Quang Cường là gì?"

Mặc dù đã cố gắng che đậy, nhưng giọng điệu của Khuất Thế Thanh vẫn không khỏi có chút kỳ quái.

Khuất Xuân Minh dường như ý thức được gì đó, vội vàng nhìn sang Giang đại sư, thấy cậu mỉm cười gật đầu liền vội vàng trả lời:

"Khuất Quang Cường là cụ ông nhỏ tuổi nhất của tôi."

Khuất Thế Thanh nghe xong không khỏi kích động, nhìn chằm chằm Khuất Xuân Minh, hỏi một câu mấu chốt:

"Xin hỏi, ông cố của cậu tên là gì?"

Khuất Xuân Minh nghe tới đây thì gần như đã có thể xác định được người đàn ông trung niên trước mặt mình chính là con cháu của cụ ông nhỏ tuổi nhất, anh trả lời:

"Ông cố của tôi tên là Khuất Quang Hoa."

Khuất Thế Thanh làm lãnh đạo nhiều năm như thế, đương nhiên công phu giữ bình tĩnh không hề tệ, nhưng mà lúc này ông không nhịn được mà kích động, đập vào vai Khuất Xuân Minh một cái, cười to, nói:

"Khuất Quang Hoa là bác của ông, theo vai vế thì cháu nên gọi ông một tiếng ông, sao cháu tìm được chỗ này? Người đứng bên cạnh cháu là em trai của cháu hả? Với lại, tại sao ông không nhận được chút tin tức nào về bác ấy hết vậy?"

Khuất Xuân Minh hiểu tâm trạng hiện tại của ông, anh cũng có rất nhiều câu hỏi, nhưng sau khi nhìn thấy nhóm người sở trưởng vẫn đang đứng chờ ở bên ngoài, thì anh kiềm lại, nói:

"Ông ơi, người này là Giang đại sư, chuyện của nhà cháu kể ra thì dài lắm, ông đi ra ngoài nói với sở trưởng một tiếng đi, sau đó chúng ta tìm một chỗ khác từ từ nói."

Khuất Thế Thanh khách khí chào:

"Xin chào Giang đại sư."

Giang Phong chào lại:

"Xin chào lãnh đạo."

Khuất Thế Thanh nói:

"Hai người theo tôi."

Ông nói xong liền đi ra ngoài, chào hỏi một tiếng với nhóm người sở trưởng, sau đó lái xe chở Giang Phong và Khuất Xuân Minh rời đi.

Nhóm người cục trưởng, phó cục trưởng, sở trường nhìn nhau, sau đó từng người rời đi.

Những cảnh sát nhân dân ở lại thì bắt đầu xì xào bàn tán chuyện nhà lãnh đạo.

...

10 phút sau.

Ở quán trà nào đó.

Giang Phong, Khuất Thế Thanh và Khuất Xuân Minh ngồi xuống một cái bàn.

Khuất Xuân Minh trịnh trọng nói:

"Ông ơi, con muốn giới thiệu lại với ông một lần nữa về vị này. Vị này tên là Giang Phong, Giang đại sư, là một đại sư có khả năng tính toán quỷ thần khó lường. Lần này cháu có thể tìm được ông là nhờ công lao của Giang đại sư."

Khuất Thế Thanh thấy cháu trai của mình tôn sùng người trẻ tuổi này như thế, còn đẩy hết công lao gặp mặt lên người đối phương, mặc dù không rõ tại sao, nhưng ông vẫn dành cho đối phương sự tôn trọng đáng có, nói cảm ơn.

Giang Phong khoát tay, nói:

"Không cần phải khách khí như thế, hiện tại có lẽ trong lòng mọi người có rất nhiều chuyện muốn hỏi thăm đối phương, cho nên hai ông cháu tâm sự trước đi, chuyện của cháu nói sau cũng chẳng muộn."

Khuất Xuân Minh nói được, sau đó lấy điện thoại ra, nói:

"Ông ơi, chuyện nhà của cháu kể ra thì rất dài, để cháu gọi điện thoại cho cụ tổ báo tin của ông cho cụ biết đã, để cụ vui mừng."

Khuất Thế Thanh không khỏi mở to hai mắt, vừa mừng vừa lo nói:

"Xuân Minh, cháu nói cái gì? Bác ông...bác ấy vẫn còn ở đây ư?"

Khuất Xuân Minh gật đầu cười, nói:

"Vâng, ông cố vẫn còn khỏe lắm, hơn trăm tuổi rồi nhưng mỗi bữa vẫn có thể ăn hết một bát cơm đầy đó!"

Khuất Thế Thanh mừng rỡ nói:

"Quá tốt rồi, thật sự quá tốt, vậy cháu gọi điện cho bác ấy đi, ông sẽ báo tin tức tốt này lại cho cha ông, để ông ấy cũng vui mừng."

Giang Phong nói tiếp:

"Lãnh đạo, không biết bây giờ cụ đang sống ở đâu?"

Khuất Thế Thanh nói:

"Ở nhà của anh cả ở nông thôn."

Giang Phong cười, nói:

"Cháu có ý kiến này, sau khi hai ông ấy biết tin, chắc chắn sẽ muốn gặp mặt nhau ngay lập tức, thậm chí sẽ nghĩ tới việc quay về quê quán năm đó một chuyến.

Cho nên, khi gọi điện thoại, có thể nói hai ông và gia đình di chuyển trước. Cụ ông ở gần đây thì chuyển cụ ấy vào trong huyện, sau đó để cụ ấy và người thân cùng nhau đi tới tỉnh thành.

Còn cụ ông bên Vịnh tỉnh thì có thể sắp xếp cho cụ ấy và người thân bay thẳng đến tỉnh thẳng, như thế thì hai gia đình hai bên đều có thể gặp mặt nhau.

Giao thông ở tỉnh thành rất phát triển, nếu như muốn quay lại quê quán năm đó cũng rất thuận tiện, mọi người thấy sao?"

Khuất Xuân Minh khen:

"Vẫn là Giang đại sư suy tính chu toàn, ông thấy sao ạ?"

Khuất Thế Thanh gật đầu, nói:

"Được, Giang đại sư nói rất đúng, làm như thế đi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận