Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1222: Chặt Đứt Đường Công Danh Như Giết Cha Giết Mẹ (2)

Khổng Nam Sơn nói tiếp: “Loại người này tính cách thường khá cố chấp, không thể tính toán theo lẽ thường được, nếu Giang đại sư đã suy tính ra thủ phạm phía sau màn là hắn, vậy việc cấp bách nhất bây giờ là cung cấp cho cảnh sát chút manh mối, mau chóng bắt người quy án.”

Tô Dao gật đầu nói: “Ừm, thời gian cũng không còn sớm, Nam Sơn, anh và Giang đại sư đi ăn bữa tối đi, em trước phải vuốt mạch suy nghĩ xem nên làm thế nào thì mới hợp tình hợp lý để cảnh sát đem tên biến thái này xếp vào mục tiêu tình nghi.”

Khổng Nam Sơn đáp một tiếng, sau đó liền gọi Giang Phong cùng đi ăn bữa tối.

Bây giờ, thủ phạm phía sau màn cũng đã suy tính ra, chuyện còn lại giao cho Tô Dao cùng cảnh sát là được, Giang Phong cũng có thể thành công lui thân rồi, hắn liền cười ha hả cùng Khổng Nam Sơn đi ăn bữa khuya.

Còn Vương Kiến Quân ẩn trong tối kia sợ rằng có nằm mơ cũng không nghĩ tới kế hoạch hành động mình tỉ mỉ nghĩ ra, ngay cả cảnh sát hiện tại cũng tra không tới được đầu của hắn lại bị một đại sư mai mối lôi ra ánh sáng.



Ba giờ chiều.

Huyện Bách Lương, Trần Đại Cường tinh thần phấn chấn kéo vali đi ra nhà ga, sau đó liền nhìn thấy bên ngoài nhà ga có mấy chiếc xe xích lô chạy bằng điện hết sức quen thuộc đang đỗ ở đó.

Những chiếc xe xích lô chạy bằng điện này đã từng là công cụ kiếm khách thường thấy nhất, cũng như chủ yếu nhất ở huyện Bách Lương, trước khi Trần Đại Cường đi làm lính, chỉ cần ở trong phạm vi huyện thành, bất kể đi đâu cũng đi bằng những chiếc xe xích lô chạy bằng điện này.

Bây giờ đã mấy năm trôi qua, lại một lần nữa nhìn thấy những chiếc xe xích lô chạy bằng điện này, trong lòng không khỏi có chút cảm khái.

“Chàng trai, đi xe không?”

Trần Đại Cường vừa tới gần, dì lái xe xích lô mắt sắc đã lập tức nhiệt tình chào mời.

Dì này nói tiếng người Hẹ, huyện Bách Lương cũng có phương ngữ riêng, nhưng người bản địa huyện Bách Lương thật ra ít hơn nhiều so với người Hệ, cho nên ở huyện thành, người nói tiếng Hẹ vẫn khá phổ biến. Những người địa phương kia, tám chín phần mười đều sẽ nói tiếng người Hẹ cả.

Trần Đại Cường hỏi: “Dì, đến Kim Địa Ái hết bao nhiêu tiền vậy ạ?”

Dì lái xe xích lô nói: “Năm tờ.”

Trần Đại Cường nghe vậy cũng không hề mặc cả gì, trực tiếp cầm vali ngồi lên xe.

Lúc hắn chă đi làm lính cũng thường xuyên ngồi xe xích lô này, giá từ nhà ga đến tiểu khu hắn, hắn nắm trong lòng rất rõ bàng, cơ bản cũng khoảng năm đồng tiền.

Không nghĩ tới, đã mấy năm không trở về, giá cả vẫn như vậy, khiến hắn cảm khái giá hàng hoá dịch vụ ở quê quán vẫn rất không tệ.

Hắn đương nhiên không biết, mấy năm hắn đi làm lính này, thị trường xe xích lô ở huyện thành đã xuất hiện thay đổi nghiêng trời lệch đất, bây giờ, số lượng xe xích lô ở huyện thành so với thời điểm xe xích lô ở đỉnh phong đã ít đi gần mười lần.

Việc này chủ yếu có hai nguyên nhân:

Một là xe xích lô đã được thực hiện kiểm soát giao thông.

Hai là sự xuất hiện của xe đạp công cộng.

Rất nhanh sau đó, dì lái xe xích lô đã đưa Trần Đại Cường tới dưới lầu nhà hắn.

Trần Đại Cường trả tiền xuống xe, lúc đang chuẩn bị cầm hành lí đi lên lầu thì nghe thấy tiếng cãi vã ở căn nhà sát vách.

Trần Đại Cường theo tiếng cãi vã nhìn sang, thấy có một người trẻ tuổi đang cãi lộn với một người trung niên, thanh niên trẻ tuổi kia xem ra có chút kích động, bên cạnh còn có một bà cụ đang khuyên can hắn.

Mắt thấy còn tiếp tục như vậy nữa, hai người rất có khả năng sẽ động thủ, Trần Đại Cường thân là một quân nhân đương nhiên sẽ không làm như không thấy, lúc này liền bỏ hành lí xuống đi tới.

Chưa đợi Trần Đại Cường đi tới, vị thanh niên trẻ tuổi kia đã kích động tung ra một quyền về phía người đàn ông trung niên, trong tiếng kêu sợ hãi của ông già gần đó, hai người liền lao vào đánh nhau.

Trần Đại Cường thấy thế thì vội vàng ba chân bốn cẳng chạy lên tách hai người ra, rồi lớn tiếng quát: “Có chuyện thì nói, không nên động thủ.”

Người thanh niên trẻ tuổi bị đẩy ra liền nổi trận lôi đình: “Tôi muốn đánh chết tên vương bát đản này, mẹ nó, một bà già ngồi xe mà ông cũng tại chỗ hét giá, cái loại người gì vậy?”

Người đàn ông trung niên vừa mới giao thủ được mấy cái bị thất thế, lúc này liền khí thế hung hăng nói: “Xe tôi chính là giá như vậy, mấy người có ngồi hay không là chuyện của mấy người, còn nếu muốn ngồi xe không trả tiền thì không có cửa đâu.”

Người thanh niên kia tức giận không kìm được, nói: “Không ai nói là ngồi xe không trả tiền cả, nhưng tôi chỉ trả theo giá thị trường mà thôi, năm đồng, ông muốn hay không mặc kệ ông, có từ nhà ga đến đây mà ông lấy của một bà cụ tận mười đồng, ông còn có chút mặt mũi nào không?”

Trần Đại Cường nghe đến đó liền hiểu có chuyện gì đang xảy ra, lập tức liếc mắt đầy vẻ khinh bỉ nhìn người đàn ông trung niên, nếu như bây giờ hắn vẫn là quân nhân thì hắn đảm bảo sẽ tiến lên cho người này hai quyền.

Hét giá tại chỗ như vậy, loại hành vi này thật ra không có gì khác biệt với đe doạ, hơn nữa, đối phương còn là một ông cụ bảy, tám chục tuổi, sao có thể làm được chuyện như vậy chứ, có thể thấy được nhân phẩm của người đàn ông trung niên này kém đến mức nào.

Mặc dù không dễ động thủ, nhưng Trần Đại Cường cũng không cho người đàn ông trung niên kia sắc mặt tốt, chỉ nói với cậu thanh niên đang kích động kia: “Được rồi, đừng để trưởng bối của cậu lo lắng, cậu cứ đưa cho người ta năm đồng, sau đó đi về nhà đi!”

“Không được, tôi…”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận