Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 589: Tôi Chào Hàng Chính Mình

Thành phố Thâm Quyến.

Tại một khu dân cư trong một thị trấn nào đó.

Hà Phượng đang ra sức quét dọn vệ sinh cho chủ nhà, làm một bảo mẫu, cô không có thành tích cao, không có mỹ mạo, cũng không có kỹ năng gì cả…

Điều duy nhất mà cô thể thể dựa vào chính là danh tiếng bảo mẫu tốt nhiều năm mang tới.

Sau khi cô tốt nghiệp trung học, bởi vì thành tích quá kém, cộng với điều kiện của gia đình cũng không tốt liền bỏ học trở về hỗ trợ làm việc nhà, sau khi thành niên thì đến Quảng Đông làm công.

Trong mấy năm vừa mới bắt đầu, từng làm công trong nhà máy, cũng từng làm nhân viên phục vụ tại quán cơm, thậm chí còn làm nhân viên quét dọn một đoạn thời gian. Tình cờ, cô trở thành một bảo mẫu, bắt đầu từ đó cô bắt đầu kiếp sống làm bảo mẫu hơn mười năm bảo.

Bảo mẫu được chia thành các cấp bậc: bảo mẫu sơ cấp, bảo mẫu trung cấp, bảo mẫu cao cấp; cũng có thể chia làm bảo mẫu ở lại nhà chủ và không ở lại nhà chủ; từ nội dung công việc có thể chia thành bảo mẫu chăm sóc người già, bảo mẫu chăm sóc trẻ nhỏ, bảo mẫu chăm sóc bệnh nhân, bảo mẫu làm việc, bảo mẫu chăm sóc thú cưng…

Hà Phượng chủ yếu am hiểu làm việc nhà, công việc trước mắt của cô chính là quét dọn vệ sinh, mua thức ăn nấu cơm và đưa đón trẻ nhỏ.

Cô là bảo mẫu không ở lại nhà chủ, quá trình công việc hàng ngày đại khái là mua đồ ăn rồi tới nhà chủ trước mười giờ, sau đó dành khoảng nửa tiếng để quét dọn vệ sinh, lại dành một tiếng nấu cơm, sau đó đến trường học đón con của chủ nhà về ăn cơm.

Đồng thời, giữa trưa còn phải trông trẻ con ngủ.

Hơn hai giờ chiều, đưa đứa nhỏ đến trường học, sau đó lại đi mua đồ ăn trở về nấu bữa tối, còn phải đón đứa nhỏ tan học, cho đến khi chủ nhà tan ca trở về, mọi người cùng nhau ăn xong cơm tối, một ngày làm việc của Hà Phượng mới coi như là hoàn thành.

Chủ nhà mỗi tháng trả cho cô 6000 tệ tiền công.

Không bao ở, chỉ bao ăn, tiền công này không được cao lắm tại thành phố như Thâm Quyến, nhưng được cái là công việc nhẹ nhõm, nếu như không phải được chủ nhà cũ trước đó cực lực đề cử, nếu không công việc này còn chưa tới lượt cô đâu!

Xế chiều hôm nay, Hà Phượng đưa con của chủ nhà đến trường như thường ngày, sau đó lái xe điện đến khu chợ bán thức ăn gần đó chuẩn bị mua thức ăn.

Công việc của chủ nhà bây giờ khá là bề bộn, mặt khác là tương đối tin tưởng cô, cho nên mới để cô đi mua thức ăn, sau đó thanh toán qua lịch sử thanh toán Alipay.

Bình thường thì chủ nhà sẽ nói với cô buổi tối muốn ăn gì.

Ngày hôm nay, chủ nhà muốn ăn thịt xào ớt, cô phải đi mua thịt ba chỉ và ớt về nấu.

Làm bảo mẫu hơn mười năm, kỹ năng nấu nướng của Hà Phượng được được rèn luyện từ sớm, nói có thể so với bếp trưởng thì khoa trương, nhưng làm mấy món ăn gia đình cũng coi như là đặc sắc.

Không bao lâu sau, Hà Phượng lái xe tới chợ bán thức ăn.

Bởi vì trước khi đến đã có mục tiêu chính xác, cho nên chỉ cần mấy phút ngắn ngủi, Hà Phượng đã mua đồ ăn xong.

Lúc quay về nhà của chủ vẫn chưa tới ba giờ.

Đối với người thường xuyên nấu ăn mà nói, chỉ cần không phải là những món ăn phức tạp thì mấy món ăn gia đình bình thường căn bản đều không quá tốn thời gian.

Bởi vậy, Hà Phượng cũng không vội nấu cơm, mà là dự định chơi điện thoại một lúc.

Nhưng vào lúc này, một số điện thoại lạ đột nhiên gọi tới. Hà Phượng vốn muốn cúp máy theo bản năng, nhưng khi nhìn thấy dãy số đến từ tỉnh Quế, cô liền lựa chọn nhấn nghe.

"Xin chào, xin hỏi cô có phải là Hà Phượng nữ sĩ không?" Điện thoại vừa được nhận, một giọng nam trẻ tuổi đã truyền tới.

"Ừm, tôi là Hà Phượng, xin hỏi có chuyện gì không?"

"Chào chị Hà, tôi là Giang Phong, đến từ tỉnh Quế, là một người làm mối. Tôi biết chị trước mắt vẫn còn độc thân, muốn hỏi một chút xem chị gần đây có dự định kết hôn hay không?"

Hà Phượng nghe vậy thì hơi kinh ngạc, hỏi: "Ông mai Giang, cậu muốn làm mai mối cho tôi?"

Giang Phong cười nói: "Đúng vậy, trong tay tôi có vị khách cũng đến từ huyện XX thành phố các người, trước mắt hắn cũng đang làm công tại thị trấn XX thành phố Thâm Quyến. Nếu như chị Hà có hứng thú, tôi sẽ tác hợp giúp hai người."

Nghe đến đó, Hà Phượng lập tức cảm thấy hứng thú.

Chỉ có người xa nhà mới hiểu rõ, tại một nơi xa lạ có thể gặp được người đồng hương và nói chuyện phiếm vài câu là chuyện vui vẻ như thế nào. Nếu như người đồng hương này không những cùng tỉnh, còn cùng thành phố thì sẽ cảm thấy vô cùng thân thiết.

Nếu như ở bên ngoài gặp được một đồng hương cùng huyện thì dù sao cũng phải người ta ăn một bữa cơm hoặc là bữa khuya gì đó mới được.

Cho nên Hà Phượng nghe tới đồng hương cùng huyện làm công ở đây thì trong lòng lập tức cảm thấy thân thiết, nói: "Ông mai Giang, cậu nói cho tôi một chút về tình huống của hắn đi!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận